Vân Cảnh Diệu không thích bị Vân Noãn Noãn nhìn chằm chằm như vậy.
Khoảnh khắc ngọt ngào với người yêu bị gián đoạn, Vân Cảnh Diệu tâm sự nặng nề mà nhìn cô .“Cô nhìn tôi làm gì?”“Không làm gì, chính là cảm thấy……” Vân Noãn Noãn cười xán lạn, “Anh họ, anh đẹp trai quá.”Cô ta thế mà thực sự khen ngợi anh.
Tất nhiên, cô thường ngày vòng vo mà tâng bốc anh, nhưng với ai có con mắt tinh tế thì sẽ phát hiện ra nhiều điều giả dối trong đó.Vân Cảnh Diệu cũng không có hứng thú với lời khen của cô.
Đang định cúi đầu tiếp tục nhắn tin thì lại nghe Vân Noãn Noãn nói:“Không biết sau này chị dâu sẽ như thế nào.”“Nhất định cô ấy phải là người đẹp dịu dàng, nhân hậu, ân cần, tốt bụng, nhân ái, có đôi mắt sáng”Cô một hơi nói ra rất nhiều từ "Thiện" (tử tế) trong lời nói, Vân Cảnh Diệu không hiểu nhướn mày, cảm thấy cô nàng đang mang âm dương quái khí gì đó.Chẳng lẽ người vợ anh đang tìm sẽ không tử tế sao? Còn cần Vân Noãn Noãn nhắc nhở hả?Vân Cảnh Diệu buông hai chân đang bắt chéo xuống, thay đổi tư thế, đang định rời đi thì đột nhiên nghe thấy một giọng nữ êm ái phát ra từ điện thoại di động của Vân Noãn Noãn:“Anh trai ~ hôm nay anh lại vào phòng