Edit by Thanh tỷ
Diệp Hoài Dao đối với tâm tư những người này có thể nói là cực kỳ hiểu rõ. Đừng nhìn bọn họ một đám danh sĩ hiệp khách, cái gì mà "lời nói đáng giá nghìn vàng", "thắng thua không quan trọng", nói nghe thật hay nhưng kỳ thực chính là nói với người có địa vị ngang hàng mà thôi.
Về phần "phế vật", "phàm phu" trong mắt những người này căn bản là không để vào mắt. Nghiêm Căng trước khi động thủ sợ là chưa từng nghĩ đến chính mình sẽ thất bại, lời nói ra ngoài tự nhiên cũng chỉ là thuận miệng.
Diệp Hoài Dao đang muốn hảo tâm giúp đỡ đối phương nhớ lại, bên cạnh không biết A Nam đã đi đến gần cậu từ khi nào đột nhiên mở miệng.
"Nghiêm công tử vừa rồi nói..." A Nam mở to đôi mắt hắc bạch phân minh, dùng giọng nói chưa vỡ giọng của thiếu niên nói: "Hắn vừa rồi đánh ta bị thương, nếu trận tỷ thí này hắn thua sẽ hướng ta dập đầu bồi tội."
Chử Lương: "..."
Hắn giúp đỡ Nghiêm Căng cũng vì thể diện của Nghiêm gia không thể mất, bây giờ bỗng nhiên hắn có điểm lo lắng Nghiêm Căng sẽ bị đối phương làm cho tức chết.
Người xung quanh nghe được lời A Nam nói thần sắc trên mặt cũng khác nhau. Diệp Hoài Dao thật sự không nhịn được, cúi thấp đầu xuống, khóe môi không kìm được cong lên cười.
Lời này nếu mà do cậu nói ra, chỉ sợ Chử Lương còn muốn mặt dày nói dóc một hồi rồi mang mặt mũi Nghiêm gia ra muốn cậu nể mặt châm chước một chút. Thế nhưng từ miệng A Nam nói ra hiệu quả liền hoàn toàn không giống.
Đối phương chẳng qua chỉ là tiểu thiếu niên bình thường không môn không phái, ngươi nói với hắn cái gì mà cho chút thể diện, chắc chắn sẽ không dùng được. Trước mặt nhiều người như vậy ai cũng không bỏ được mặt mũi xuống mà chơi xấu với đứa nhỏ.
Tuy rằng lấy hiểu biết trước mắt của Diệp Hoài Dao mà nói thì 'đứa nhỏ' này ở ngoài nhìn gầy yếu vô hại lại có chút đáng thương, nhưng kỳ thật rất có thể là tiểu bại hoại phúc hắc.
Nghiêm Căng hít một hơi lớn, suýt chút nữa hôn mê. Mấy lời kiểu như "nói hươu nói vượn", "ngậm máu phun người" đều đã tới bên miệng nhưng hắn vẫn nhịn không có bật ra khỏi cổ họng.
Bởi vì A Nam không nói dối, những lời đó là do chính hắn nói.
Nhưng mà thân phận của hắn tôn quý, làm sao có thể dập đầu nhận lỗi với một tên ăn xin? Đùa cái gì chứ, không bằng gϊếŧ hắn đi!
Hai bên giằng co trong chốc lát, từ trong đám người truyền ra tiếng nói yếu ớt của nữ tử: "Nghiêm tam công tử, làm người nên giữ chữ tín."
Người lên tiếng chính là vị nữ tu vừa nãy được Diệp Hoài Dao cứu thoát khỏi vuốt của Khuông Báo.
Nàng vừa rồi ở dưới âm thầm động viên, khích lệ bản thân phải đứng ra nói chuyện thay Diệp Hoài Dao. Chỉ là vẫn chưa có cơ hội mở miệng, bây giờ rốt cuộc thấy được liền vội bắt lấy lên tiếng. Mới vừa nói xong đã bị phụ thân đứng cạnh hung hăng trừng mắt một cái.
Một ít người lão luyện thành thục biết Nghiêm Căng giờ phút này đã muốn phát cuồng ở bên kia, không dám đắc tội thế gia, nhưng đại đa số người có mặt ở đây là thanh niên trẻ tuổi trong lòng có nhiệt huyết chính trực, huống hồ Diệp Hoài Dao lại có bộ dạng thiếu niên tuấn mỹ như thế.
Có nhóm nữ tu và nam tu không tự chủ được sinh lòng ái mộ, còn có một bộ phận là do khâm phục dũng khí dám khiêu chiến vượt cấp của cậu, mắt thấy có người dẫn đầu cũng không để ý đến trưởng bối ngăn trở mà mở miệng:
"Đúng vậy Tam công tử, đại trượng phu một lời nói ra tứ mã nan truy."
"Ngươi đem đầu của tiểu huynh đệ nhà người ta đánh ra vết thương lớn như vậy, chỉ là bồi cái lễ mà thôi cũng là chuyện nên làm chứ!"
"Chúng ta hiện tại đều đang ở trong Quỷ Phong Lâm, đây là một nơi nguy cơ tứ phía, không có nhiều thời gian để trì hoãn đâu. Nghiêm công tử xin nhanh lên một chút."
Nghiêm Căng thật vất vả hồi lại chút sức, thân thể lắc lư, cả giận nói: "Ta, ta cũng không phải cố ý!"
Giờ phút này hắn đã đuối lý, nhưng vẫn muốn chống đỡ. Diệp Hoài Dao biết, lấy tính tình của Nghiêm Căng khiến cho hắn quỳ xuống xin lỗi A Nam quả thực so với lên trời còn khó hơn. Nhưng cậu còn có át chủ bài chưa có đánh ra.
Đó chính là Kỷ Lam Anh, người từng làm bạn với cậu qua rất nhiều tiết toán nhàm chán trên giảng đường, nhân vật chính ngốc nghếch thân ái.
Diệp Hoài Dao hư tình giả ý lộ ra vẻ khó xử, làm ra vẻ nhượng bộ nói: "Nghiêm công tử đã như vậy, ta cũng không muốn làm khó. Chỉ là lúc ta gặp nguy hiểm, là vị tiểu huynh đệ này xông vào giải vây cho ta, mà chút yêu cầu nho nhỏ này của đệ ấy, Hoài Dao cũng không thể cự tuyệt được. Như này đi..."
Cậu trầm ngâm một chút, nói: "Muốn lấy máu của Khuông Báo kỳ thật là Kỷ công tử, nói ra hai vị đều có trách nhiệm. Bằng không hai bên đều nhường một bước, đổi Kỷ công tử đến dập đầu bồi tội, như thế nào?"
"Như thế nào" này là Diệp Hoài Dao nhìn A Nam hỏi, A Nam nhìn Diệp Hoài Dao nháy mắt với mình, lông mi dài nhẹ rung, trong mắt ngậm ý cười.
Trong lòng A Nam thoáng hoảng thần, lập tức hiểu được ý tứ của Diệp Hoài Dao, cố ý cúi đầu trầm mặc một lúc mới rầu rĩ nói: "...Cũng được."
Kỷ Lam Anh: "..."
Tiểu tử này còn tỏ thái độ không hài lòng!
Mắt thấy song phương giằng co mãi chưa xong, đồng dạng hắn (KLA) cũng có chút lo lắng. Còn đang nghĩ nên khuyên can như thế nào lại không dự đoán được Diệp Hoài Dao lại chuyển mũi nhọn, đốt tới trên đầu hắn.
Mấu chốt là lời đề nghị này đã đả động đến suy nghĩ của Chử Lương.
Diệp Hoài Dao đồng ý nhượng bộ vốn đã rất không dễ dàng, huống chi cẩn thận ngẫm lại thì phương án cậu đưa ra là tốt nhất. Vừa có thể bảo vệ thể diện của Nghiêm gia, vừa có thể khiến mọi người vui vẻ không có khúc mắc.
Về phần Kỷ Lam Anh có nguyện ý hay không, một chút cũng không quan trọng. Nếu không phải bởi vì hắn thì Nghiêm Căng sẽ không trở nên chật vật như vậy. Chử Lương cảm thấy Nghiêm gia không có truy cứu trách nhiệm của Kỷ Lam Anh cũng đã rất nhân từ rồi.
Kỷ Lam Anh bối rối nói: "Ta, ta..."
Hắn "ta" nửa ngày cũng không có nghĩ được cái cớ gì tốt, dù sao lúc này vẫn đang là giai đoạn trước của《Phế sài tu tiên truyện》, thế lực của nhân vật chính còn chưa có hoàn toàn bồi dưỡng ra được, hiện so với thân phận của Nghiêm Căng còn kém không ít.
Hiện tai xem ra đến phiên Kỷ Lam Anh nếm thử tư vị bất đắc dĩ của tiểu nhân vật rồi.
Trong tay Diệp Hoài Dao không có chiết phiến, cổ tay vẫn như cũ theo bản năng chuyển động, ánh mắt bất động thanh sắc nhìn lướt qua mặt Nghiêm Căng.
Khi dễ người ngu ngốc không có ý nghĩa, mục tiêu của cậu trước giờ không phải là gây khó dễ cho Kỷ Lam Anh.
Kỷ Lam Anh thoáng cái trở thành tiêu điểm của mọi người thì cảm thấy vô cùng khó xử. Giờ khắc này lịch sử như được tái diễn, hắn lại nhớ tới thời khắc quẫn bách năm đó khi bản thân bị người ta nhục nhã ở ngay trước mặt đám đông.
Bọn họ lăn lộn trên giang hồ, thứ không thể mất nhất chính là thể diện. Cho dù Kỷ Lam Anh không có như Nghiêm Căng tính tình cao ngạo cường ngạnh, nhưng để hắn đi dập đầu bồi tội với một thiếu niên hương dã trong khi hắn cái gì cũng không nói không làm, chuyện này ngẫm lại quả thực không thể nhẫn được.
Kỷ Lam Anh nhịn không được đem ánh mắt nhìn đến những người đi theo hắn đến đây xin giúp đỡ. Trong đôi mắt xinh đẹp ánh lên hơi nước, nhìn như muốn nói lại thôi, mang đến loại mỹ cảm khiến người ta thương tiếc.
Thực phù hợp với nguyên tác. Đúng, trong sách miêu tả như vậy nhiều lắm, làm cho Diệp Hoài Dao chỉ nhìn nam chủ một đường thăng cấp từng hoài nghi vị này thực ra là nữ phẫn nam trang.
Dựa theo thiết lập của nhân vật chính, trong số những người có mặt ở đây, người theo đuổi Kỷ Lam Anh không ít. Chỉ có điều người có thể lên tiếng nói chuyện ở đây đương nhiên chỉ có thiếu trang chủ của Quy Nguyên sơn trang.
Mới vừa rồi Diệp Hoài Dao nói mấy lời kia, Nguyên Hiến liền biết Kỷ Lam Anh gặp xui xẻo rồi. Hắn ở trong lòng đã thầm tính toán làm