Edit by Thanh tỷ
Nỗ lực chống đỡ hồi lâu, rốt cuộc Nguyên Hiến mới thu hồi lại uy áp. Thành Uyên mồ hôi ướt đẫm, thân thể thoáng lung lay, phải vịn lấy cây đại thụ bên cạnh mới có thể đứng vững.
Khóe miệng Nguyên Hiến tựa hồ hơi mỉm cười, ngữ khí nhẹ nhàng nói: "Thành tiên hữu, có một số việc, nhìn thấu cũng không nên nói toạc ra. Nhiều lời, dễ chuốc họa vào thân."
Hắn không muốn hỏi, căn bản cũng không muốn biết Thành Uyên phát hiện ra cái gì. Dù sao Minh Thánh đã chết, đây là chuyện thật mà Tu Chân Giới công nhận. Trong lòng Nguyên Hiến có tiếc hận có tưởng niệm, nhưng lại hoàn toàn không muốn đi thay đổi bất luận cái gì.
Lúc Thành Uyên mở miệng tuy còn hơi thở dốc nhưng ngữ khí cũng rất hòa nhã: "Thiếu trang chủ nghĩ nhiều, ta không phải là muốn vạch trần hay uy hiếp gì, chỉ là đồng bệnh tương liên thôi."
Nguyên Hiến hơi châm chọc: "Ồ, vậy xin hỏi ta cùng các hạ có chỗ nào đồng bệnh?"
Thành Uyên nói: "Tương tư khó giải, cầu còn không được, đây chẳng lẽ không phải tâm bệnh lớn nhất của một người?"
Hắn không nhìn vẻ mặt Nguyên Hiến lúc này ra sao, bình tâm tĩnh khí nói: "Vân Tê Quân người này chính là nhân vật xuất sắc vô song, phong tư tuyệt thế. Nghe đồn, kể chuyện về sự tích của hắn có thể nuôi sống tiên sinh kể chuyện của mười tòa thành. Ta nguyên tưởng rằng Thiếu trang chủ là giai ngẫu thiên thành, tình cảm phải chân thành không gì sánh được."
Thành Uyên hơi ngừng lại nói: "Mãi đến hôm nay thấy được biểu hiện của các hạ khi ở chung với Kỷ công tử, ta mới phát hiện, nguyên lai Thiếu trang chủ đã có người trong lòng. Đây đúng là cùng ta có tình huống tương tự."
Nguyên Hiến không biết Thành Uyên muốn ám chỉ điều gì, chẳng lẽ là muốn nói vì hắn thích Kỷ Lam Anh nên hại chết Diệp Hoài Dao?
Lời vô nghĩa không thực tế không bằng chứng như vậy cũng có thể nói ra sao, trừ phi bản thân hắn điên rồi mới làm ra chuyện đấy.
Nguyên Hiến thờ ơ không đáp lời Thành Uyên, hai tay khoanh trước ngực: "Nói lâu như vậy, chẳng lẽ Thành tiên hữu là muốn đả động ta, để ta giúp ngươi có được vị kia...người trong lòng?
Thành Uyên cười nói: "Việc này tự nhiên là phải tự mình làm, không dám làm phiền đến Thiếu trang chủ lo lắng thay. Ta chỉ muốn nói, nếu ta muốn có được một người nào đó, nhất định sẽ không từ thủ đoạn, dốc hết toàn lực, mặc kệ đối phương có nguyện ý hay không. Dù sao nắm ở trong tay rồi thì mới có cơ hội mà nói đến chuyện khác chứ, phải không?"
Nguyên Hiến nhìn Thành Uyên, khẽ nhíu mày. Thành Uyên không nhiều lời nữa, tâm tình tốt thi lễ với Nguyên Hiến, quay người rời đi.
Thời điểm quay lưng về phía Nguyên Hiến, hắn rốt cuộc khống chế không được chính mình, cảm xúc dưới đáy lòng không ngừng sôi sục, nhịn không được ý cười.
Diệp Hoài Dao, Minh Thánh... Ha ha, hắn hình như thật sự nhặt được tuyệt thế trân bảo rồi.
Nhất là trải qua một phen thăm dò vừa rồi, Thành Uyên khẳng định Nguyên Hiến đối với Minh Thánh cũng không phải rất để tâm, đại khái hắn ta sẽ không ra tay quản chuyện không liên quan tới bản thân.
Vậy sự tình kế tiếp hắn hẳn là có thể mặc sức tiến hành. Như lời Thành Uyên đã nói với Nguyên Hiến, bất kể đối phương là ai, người hắn muốn, cho dù "không từ thủ đoạn" cũng phải bắt tới tay.
Về phần người đó có nguyện ý hay không, chỉ cần lên giường, tự nhiên mọi chuyện đều có thể giải quyết.
Nếu phế bỏ linh mạch không được, vậy thì đánh gãy chân cậu, khoét mắt cậu, làm cho cậu cả đời chỉ có thể dựa vào hắn. Biện pháp này sẽ không sai đi?
Thành Uyên tính toán một hồi, cảm thấy việc này vẫn chưa thể buông lỏng. Nếu Diệp Hoài Dao thật sự là Minh Thánh, như vậy nhất định về sau sẽ càng ngày càng có nhiều người biết được thân phận của cậu.
Bằng hữu của Minh Thánh nhiều, cừu gia cũng nhiều. Hiện tại công lực của cậu chưa hoàn toàn khôi phục, trước khi thành công liên lạc được với Huyền Thiên Lâu nhất định sẽ không dám công khai thân phận của bản thân.
Mà Thành Uyên muốn trong khoảng thời gian này xuống tay trước, làm cho Diệp Hoài Dao "hy sinh" trong lần hành động vây quét Quỷ Phong Lâm. Đến lúc đó, nếu có người muốn đến tìm Minh Thánh, vậy thì tự đi mà nhặt xác trong bụng dã thú đi!
Người tu hành không cần ngủ, như mỗi một bước đi bên trong Quỷ Phong Lâm đều ẩn dấu nguy hiểm, vì vậy mọi người bố trí kết giới xung quanh rồi mới hạ trại nghỉ ngơi.
Thành Uyên tiến vào trong lều, trên giường hắn sớm đã có một người nằm sẵn, thấy hắn bước vào thân thể liền uốn éo, hướng hắn cười lấy lòng.
Thành Uyên nam nữ đều không kị, ngày thường bạn giường của hắn cũng rất nhiều. Chỉ là lòng hắn hôm nay tuy tràn đầy nhiệt huyết, nhưng tâm tâm niệm niệm thì chỉ có một người kia, nên giờ nhìn đám phàm phu tục tử khác đều không vừa mắt.
Hắn cởϊ áσ khoác ngoài ra ném sang một bên, dùng mũi chân đá đá giường nhỏ, phẩy tay với thanh niên tuấn tú trên giường, ngắn gọn phun ra một chữ: "Cút!"
Tươi cười trên mặt thanh niên lập tức tắt ngấm, ủy khuất xuống giường nhặt quần áo rơi dưới đất lên mặc vào, nhịn không được oán giận nói: "Thành sư huynh, hiện tại huynh đối xử với người ta càng ngày càng lạnh nhạt. Ta biết trong lòng huynh chỉ nhớ thương Diệp sư đệ, ta giờ ngay cả đến ngón tay cũng đều so ra kém hắn rồi."
Thành Uyên mắt lạnh liếc đối phương: "Ngươi tự biết bản thân so ra kém hắn, còn nhiều lời vô nghĩa ở đây làm gì?"
Vẻ mắt thanh niên tái nhợt, nhịn không được lộ ra điểm oán hận, nhưng cũng không dám ở lâu, tùy tiện mặc quần áo vào liền rời đi.
Thành Uyên nhìn bóng dáng hắn, dư quang khóe mắt bỗng nhiên phiêu đến túi hương "mê hồn thực cốt tán" trên bàn, tâm niệm vừa động, mở miệng gọi: "Quay lại."
Thanh niên tưởng hắn thay đổi chủ ý, vui mừng khôn xiết chạy trở về.
Thành Uyên mỉm cười kéo hắn lại gần trong ngực, sờ sờ khuôn mặt hắn, ôn nhu hỏi: "Ta nhớ, quan hệ của ngươi với Diệp Hoài Dao...cũng không tệ lắm?"
***
Sáng sớm ngày hôm sau, Diệp Hoài Dao nhờ người đưa A Nam ra ngoài Quỷ Phong Lâm. Nó đại khái cũng biết hiện tại sự tồn tại của nó ở đây có thể sẽ làm liên lụy đến Diệp Hoài Dao, ngược lại không kiên trì đi theo mà nghe lời để người dẫn ra ngoài.
Đảo mắt đã trôi qua ba ngày, ma vật lệ quỷ trong vài dặm Quỷ Phong Lâm cơ bản đã bị thanh trừng không còn sót lại bao nhiêu. Đệ tử của vài môn phái như Huyền Thiên Lâu, Nhạn Đao môn, Giác Viễn môn, v.v...đã dần rút lui khỏi nơi này, sáng sớm hôm sau Trần Tố Môn cũng có thể quay trở về núi.
Diệp Hoài Dao ngồi dựa lưng trên sạp nhỏ, trong tay cầm một quyển thoại bản, bên cạch đặt một hũ rượu Thanh Khúc. Ánh nến cùng ánh trăng đan vào nhau, chiếu lên dung nhan tựa trích tiên của cậu, càng chiếu sáng mấy chữ to trên bìa sách "Mị Hồ tiên dạ phóng Trạng Nguyên lang."
Hoài Cương: "..."
Cạn lời, không chống đỡ được, trong ngoài không đồng nhất, đúng là Diệp Hoài Dao!
Ông đối với tiểu thuyết diễm tình không có hứng thú, liếc qua hai hàng chữ liền rời mắt đi, nói: "Tối nay là đêm cuối cùng ở Quỷ Phong Lâm, không phải ngươi đã tính trước nhất định sẽ có người đến gây phiền toái sao? Nhưng bây giờ chỉ còn lại có ba canh giờ nữa là trời sáng rồi."
Hồ Ly tinh chuyên thải âm bổ dương nên đã dọa vị Trạng Nguyên tuấn tú kia khiếp sợ đến nỗi phải niệm Đạo Đức Kinh. Diệp Hoài Dao đọc thoại bản vô cùng thích thú, trên mặt hiện rõ ý cười, lật sang một trang khác:
"Thời điểm ta và Nghiêm Căng luận võ đã vô tình lộ ra rất nhiều nội tình, cho dù người khác không nghĩ nhiều thì Thành Uyên nhất định sẽ hoài nghi. Hai ngày trước người của các môn phái khác vẫn còn ở lại khá nhiều, còn hiện giờ đã rời đi gần hết, mà sáng ngày mai chúng ta cũng nên quay trở về môn rồi, đến lúc đó sợ rằng hắn sẽ không còn cơ hội. Đêm nay dạ hắc phong cao, không phải là cơ hội thích hợp nhất để ra tay hay sao?"
Giọng điệu nói chuyện tùy ý mang theo một cỗ vân đạm phong khinh, lại xen lẫn chút lạnh bạc, ngừng một lát rồi ân cần mời mọc: "Tiền bối đừng nóng vội. Nào, đến đây, chúng ta cùng xem thoại bản đi."
Hoài Cương: "...Ta không xem!!"
Diệp Hoài Dao cười xấu xa nói: "Sách này cũng không có gì đặc sắc, việc gì mà tiền bối phải phản ứng mạnh như vậy? Để ta đoán xem, chẳng lẽ tiền bối người sống mấy ngàn năm tuổi rồi mà vẫn còn là thân đồng nam, cho nên..."
Hoài Cương đang muốn bảo cậu cuốn xéo cho khuất mắt ông thì chợt nghe bên ngoài mành vang lên tiếng sột soạt, từ ngoài có tiếng nói khe khẽ truyền vào: "Diệp sư đệ?"
Người đến chỉ gọi một tiếng như vậy liền không lên tiếng nữa, khéo miệng Diệp Hoài Dao hơi cong. Nhưng sau khi nhận ra giọng nói này là của ai, ý cười trong mắt cậu tắt ngấm, cất giọng nói: "Mời vào!"
Rèm cửa