Edit by Thanh tỷ
Yên Trầm đứng chắp tay sau lưng, nhất thời không lên tiếng. Nhưng thân thể hắn tỏa ra hàn khí rét lạnh, khí độ trầm ngưng, cả người tựa như một thanh đao sắc đang vận sức chờ phát động. Hắn không mở miệng trước, ai cũng không dám nói chen vào.
Chỉ là đứng đấy, nhưng cả ngọn núi đều trở nên lặng im theo hắn, người người nín thở ngưng thần.
Diệp Hoài Dao bị Yên Trầm ngăn ở phía sau lưng, cậu ngẩng đầu lên là có thể trông thấy một bên mặt của Yên Trầm.
Từ biệt mười tám năm, thân là người tu hành, dung mạo sư huynh của cậu cũng không phát sinh thay đổi bao nhiêu, chỉ là khí chất trên người càng thêm lãnh đạm thành thục, giữa lông mày xuất hiện hai nếp nhăn nhàn nhạt.
Đại khái có thể đoán được những năm cậu rời đi, Yên Trầm để trống vị trí Minh Thánh, một người kiêm hai chức, xử lý hết sự vụ trong ngoài. Lại thêm quan tâm đến chuyện của cậu, sợ là đã hao tâm tổn sức không ít, người cũng càng thêm trầm mặc ít nói.
Diệp Hoài Dao chớp chớp mắt, lặng lẽ dùng mũi chân đá đá gót giày Yên Trầm.
Đám người Hà Trạm Dương đi theo phía sau lưng Yên Trầm, bọn hắn cũng biết tính tình của Đại sư huynh, không dám xen vào. Giữa sư huynh đệ với nhau, chỉ cần lặng lẽ nháy mắt ra hiệu. Kết quả lại trông thấy động tác nhỏ này của Diệp Hoài Dao, nhịn không được "phốc phốc" cười.
Diệp Hoài Dao im lặng hướng hắn nói một câu: "Ngậm miệng" .
Yên Trầm bị Diệp Hoài Dao đá đá gót chân, đương nhiên không thể không cảm giác được. Nhưng đối mặt với đám người Trần Tố Môn và Nghiêm Căng, lông mày hắn không nhúc nhích lấy một cái, im lặng chốc lại cuối cùng mới mở miệng: "Nghiêm công tử."
Vừa rồi mới bị Yên Trầm thăm dò linh thức, cảm giác đau nhức vẫn còn sót lại bên trong đầu. Nghiêm Căng nghe thấy thanh âm của Yên Trầm, trong lòng sợ hãi. Nhưng hắn vẫn miễn cưỡng duy trì vẻ mặt của mình, chắp tay, cụp mắt không nói.
Yên Trầm nói: "Vừa rồi sư đệ ta có nói, Nghiêm công tử sở dĩ gây chuyện với đệ ấy là bởi vì nhìn thấy dung mạo của đệ ấy tương tự Minh Thánh. Vì muốn trút giận cho Kỷ công tử, cho nên giận chó đánh mèo. Nghiêm công tử cũng không phản bác, xem ra sự thật đúng là như thế."
Lý do này nói ra, quả thật có chút mất mặt. Sắc mặt Kỷ Lam Anh lúc xanh lúc trắng, Nghiêm Căng im lặng chốc lát mới thấp giọng nói: "...Đúng."
"Tốt."
Yên Trầm chỉ nói một chữ, nhưng ai cũng có thể nghe ra được, trong giọng nói của hắn chứa đựng sự tức giận vô cùng lớn.
Tay Yên Trầm nắm chặt chuôi kiếm hiện rõ khớp xương, sau đó "soạt" một tiếng, nhuệ khí áp bách mà đến, bội kiếm "Cô Tuyết" của Yên Trầm ra khỏi vỏ.
Lấy tu vi địa vị của Pháp Thánh, động thủ với người khác cần gì phải đụng đến binh khí? Thanh kiếm Cô Tuyết này đã có tới trăm năm chưa từng ra khỏi vỏ, hôm nay đúng dịp ở trên núi Trần Tố được rút ra thử một chút sắc bén.
Kiếm phong u ám nhắm ngay thẳng Nghiêm Căng, Yên Trầm lãnh đạm nói: "Tiếp được ba kiếm của ta, sau ba kiếm, việc này coi như thanh toán xong."
Mọi người ở đây đều biến sắc, Diệp Hoài Dao hiện tại rõ ràng vẫn còn yên lành đứng ở nơi đó, thế nhưng vì một chuyện như vậy, Yên Trầm lại muốn tự mình xuất thủ!
Chỉ ba kiếm, nghe thì đơn giản, nhưng kiếm pháp của Pháp Thánh, người khác có thể so sánh được sao?
Vừa rồi Yên Trầm chỉ một kiếm đã có thể chém chết Ma Long, hiện tại ba chiêu bổ tới, coi như Nghiêm Căng là niềm hi vọng trong lòng Nghiêm gia hắn, là con cháu nổi bật ưu tú trong dòng tộc Ích Dương Nghiêm thị, chỉ sợ không chết cũng tàn phế.
Sắc mặt Nghiêm Căng tái mét, hắn từ trước tới giờ chưa từng chịu qua đãi ngộ như này. Nhìn những đệ tử Trần Tố Môn đang đứng một đống xung quanh, ánh mắt từng người đều thờ ơ lạnh nhạt nhìn nhau, hắn tức tới nỗi muốn thổ huyết.
Đây rõ ràng là ỷ thế hiếp người!
Nhưng đây cũng là chuyện thường tình, thời điểm Nghiêm Căng thân ở địa vị cao, luôn tùy ý chèn ép các đệ tử của các môn phái nhỏ khác, lúc đó hắn cảm thấy vô cùng đắc ý.
Kết quả hiện tại thế sự xoay vần, hắn lâm vào thế yếu, bị một đám người so với hắn võ công cao hơn, xuất thân tốt, thậm chí ngay cả tướng mạo cũng càng tuấn mỹ đẹp mắt hơn hắn mấy phần, dùng ánh mắt khinh thường nhìn xuống. Nghiêm Căng không chấp nhận nổi chuyện này, vừa tức vừa oán đối phương.
Tính khí như vậy, quả thật chính là thiếu bị đánh.
Triển Du cười một tiếng, cố ý cao giọng nói: "Thật sự là kỳ quái. Bản thân không bằng đại nhân vật người ta anh tuấn, tiêu sái, có khí chất, ghi hận trong lòng nhưng lại không dám ra tay, đành đi tìm người lớn lên có bộ dáng na ná tương tự mà khi dễ, đã thế lại còn có thể dương dương tự đắc. Loại người này chẳng lẽ đầu óc có bệnh?"
Triển Du vừa mới mở miệng, Hà Trạm Dương lập tức hiểu ý, ở bên cạnh lập tức tiếp tới.
"Kỳ thực cũng là chuyện bình thường, cái này gọi là mềm nắn rắn buông. Người không có bản lĩnh không có tiền đồ đều yêu thích làm ra loại sự tình như vậy. Chẳng qua một bên mềm nắn rắn buông (NC), một bên cảm thấy bản thân mình rất thanh cao, cao quý (KLA), ta thật không hiểu nổi."
Triển Du cười ha ha: "Sư đệ, ngươi còn cần mặt mũi, không hiểu là đúng rồi."
Đám người Huyền Thiên Lâu lập tức cố ý phát ra một mảnh tiếng cười lớn "ha ha ha", trong đó còn mơ hồ truyền ra tiếng cười nhạo nói: "Trong nhà không có gương à? Cũng không nhìn xem bản thân là cái dạng gì, còn muốn cùng Minh Thánh của chúng ta so bì, phi! Xách giày cũng không ai muốn ngươi."
Sắc mặt Kỷ Lam Anh trắng bệch.
Nghiêm Căng bị đám sư huynh đệ kẻ xướng người họa, chọc tức đến mức toàn thân đều phát run, chỉ hận không thể nhào tới liều mạng với bọn hắn. Máu nóng dâng lên, rút ra kiếm của mình, hiên ngang hướng về phía Yên Trầm nói: "Được, ta sẽ tiếp Thiếu Nghi Quân ba kiếm!"
Yên Trầm vốn cũng không muốn theo Nghiêm Căng nói nhảm, thấy hắn rút kiếm, Yên Trầm liền coi như Nghiêm Căng đã chuẩn bị xong, lập tức cổ tay khẽ lật, phủ đầu chém thẳng tới!
"Kiếm thứ nhất."
Trong nháy mắt Yên Trầm vung kiếm lên, xung quanh giống như có thủy triều mãnh liệt, chỉ phút chốc thôi sẽ có một cơn sóng to mang theo lực lượng lớn ập tới. Kiếm quang lưu chuyển, bốn phương tám hướng thẳng hướng Nghiêm Căng điên cuồng mà tới!
Cỗ lực lượng này vô cùng bá đạo, thậm chí người đứng ở xung quanh cũng cảm thấy hô hấp bị tắc nghẽn, không thể không nhanh chóng dùng chân khí hộ thân, lui về phía sau. Duy nhất không chịu ảnh hưởng cũng chỉ có đám người Huyền Thiên Lâu được Yên Trầm ngăn ở phía sau.
Trong nháy mắt đó, con ngươi Nghiêm Căng đột nhiên co lại, hắn thậm chí không kịp nghĩ ra cách đối phó đã cảm thấy kiếm phong áp bách mà đến.
——Sợ hãi tử vong, chưa có bất kỳ một khắc nào, kề cận hắn gần như thế.
Thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, hắn chỉ kịp nhanh chóng vận chuyển linh lực toàn thân, khiến cho các loại phù lục trân quý mình mang theo tới tấp phát ra kim quang hộ thể. Sau đó, dưới công kích của kiếm thứ nhất, trong nháy mắt nứt vỡ, hóa thành mảnh vụn.
Miệng Nghiêm Căng phun máu tươi, cả người bay ngược về phía sau, lưng đập mạnh xuống mặt đất, gần như không bò dậy nổi.
Đây là còn dưới tình huống có phù triện hỗ trợ chống đỡ cản chiêu, uy thế một kiếm của Pháp Thánh, vậy mà đến tận mức đó!
Kỷ Lam Anh cả kinh kêu lên: "Nghiêm đại ca!"
Hắn đơn giản chưa từng nghĩ tới sự tình sẽ diễn biến đến trình độ như hôm nay, đang muốn xông lên đỡ Nghiêm Căng, còn chưa kịp chạy đến trước mặt, liền nghe được thanh âm cứng nhắc không gợn sóng của Yên Trầm vang lên lần nữa.
"Kiếm thứ hai."
Giữa hai kiếm căn bản không có thời gian giãn cách, đây là trả thù, cũng không phải là đọ sức! Yên Trầm tự cảm thấy hắn không có nghĩa vụ chờ đối phương đứng dậy thuận khí. Thời điểm Nghiêm Căng đối phó với sư đệ hắn, cũng không có hiểu lễ nghĩa như thế.
Trên người Nghiêm Căng có phù triện đáng giá ngàn vàng, đây cũng coi như không phí tiền oan, tốt xấu gì cũng giúp hắn đỡ được không ít tổn thương. Bởi vậy mặc dù gân cốt giống như muốn rời ra từng mảnh, nhưng nội thương lại không phải quá nặng.
Nghiêm Căng dựa vào một cỗ ngạo khí trong lòng, âm thầm nói với bản thân nhất định phải đứng lên, giữ lại một tia thể diện và cốt khí cuối cùng.
Huyền Thiên Lâu lúc này chỉ sợ trong lòng của Nghiêm Căng nghĩ Yên Trầm là trùm phản diện tội ác tày trời, còn hắn là anh hùng dũng cảm đang