Edit by Thanh tỷ
Nguyên Hiến đưa Kỷ Lam Anh về Kỷ gia, sai người đỡ hắn từ trên xe ngựa xuống giao cho người gác cổng, sau đó xoay người rời đi.
Kỷ Lam Anh biết đối phương thật sự tức giận, lại đoán không ra lần này Nguyên Hiến đi, đến cùng chỉ là cùng hắn hờn dỗi, hay là thật sự tính toán không qua lại với hắn nữa.
Trong lòng hắn hoảng hốt, nhịn không được vươn tay kéo ống tay áo đối phương, nói: "Nguyên đại ca, ta..."
Nguyên Hiến rút tay áo từ trong tay Kỷ Lam Anh ra, không nói tiếng nào đi thẳng.
Một màn này vừa vặn bị Kỷ mẫu nghe thấy động tĩnh bên ngoài từ trong viện đi ra đón trông thấy. Vội vàng ra nghênh tiếp, kết quả chờ lúc bà ta đi đến trước mặt Kỷ Lam Anh, Nguyên Hiến đã không còn hình bóng.
Kỷ mẫu không khỏi kinh ngạc hỏi: "Nguyên thiếu trang chủ hôm nay làm sao rời đi nhanh như vậy? Thường ngày đều muốn ngồi xuống uống chén trà mới đi mà?"
Tâm tình Kỷ Lam Anh cực kỳ sa sút, gượng cười nói: "Có lẽ huynh ấy có việc."
Hắn không thể để người trong nhà biết mình cùng Nguyên Hiến xảy ra mâu thuẫn, nếu không ngày tháng sau trải qua sẽ rất chật vật.
Kỷ mẫu cũng không suy nghĩ nhiều, trong ấn tượng của bà thì Nguyên Hiến vẫn luôn đối xử rất tốt với Kỷ Lam Anh, mà Kỷ Lam Anh lại là người có tính khí ôn hòa, bà không hề cảm thấy hai bên sẽ có khả năng xảy ra tranh chấp.
Huống chi, hiện nay trong lòng bà còn đang băn khoăn một chuyện càng quan trọng hơn.
"Lam Anh, ngươi còn nhớ chuyện của đệ đệ ngươi không, trước đó nương đã từng nói qua với ngươi."
Bà kéo Kỷ Lam Anh sang một bên, nói nhỏ: "Đệ đệ ngươi, hài tử đó thật đáng thương. Thời điểm nương mang thai hắn lang bạt kỳ hồ, lại phải chiếu cố ngươi, ăn không ngon ngủ không yên, liên đới đệ đệ ngươi tiên thiên bất túc*, không có linh căn. Nương nhớ lúc trước ngươi đã đồng ý sẽ đưa hắn tới Quy Nguyên sơn trang."
*Thiên tiên bất túc: Sinh ra đã kém, cơ sở non yếu
Kỷ Lam Anh chau mày, tay để trên vết thương ẩn ẩn đau, lúc này mới nói: "Quy nguyên sơn trang... Hắn đi không quá thích hợp."
Kỷ Lam Anh bi ai phát hiện, Nguyên Hiến nói thật không sai, bản thân luôn có đủ loại chuyện to to nhỏ nhỏ muốn khẩn cầu hắn. Không phải Nguyên Hiến không thể rời bỏ mình, mà là mình không có bản lĩnh, không thể rời bỏ Nguyên Hiến, cũng không thể rời bỏ những người khác.
Kỷ mẫu một lòng chỉ nghĩ đến chuyện mình muốn nói, căn bản không chú ý tới Kỷ Lam Anh đang bị thương. Bà nghe ra ý từ chối trong lời nói của con trai, nhưng thái độ ngược lại bình thường, không khóc không náo, mà phụ họa nói:
"Không sai, người của Quy Nguyên sơn trang rất thích tranh đấu tàn nhẫn, nương nghĩ, sau khi đệ đệ ngươi đến đó, chắc sẽ bị bọn hắn bắt nạt. Bằng không, để hắn tới Huyền Thiên Lâu đi."
Kỷ Lam Anh kinh ngạc, thất thanh nói: "Huyền Thiên Lâu?"
Ba chữ này vừa nói ra, Kỷ Lam Anh đã cảm thấy hai mắt tối đen, thầm nghĩ nhà dột còn gặp mưa, mẹ ruột của mình tựa hồ cũng bị điên rồi.
Kỷ Lam Anh che ngực nói: "Nương, người trước hết để cho ta trở về nằm nghỉ một chút đã rồi lại nói những chuyện này sau, thương thế của ta sắp chịu không nổi."
Hắn vừa rồi ở trước mặt Nguyên Hiến đứng đều đứng không vững, một bộ dáng lung lay sắp đổ, trong đó có năm phần là thật năm phần là giả, hiện tại thật sự là đứng không vững!
Lúc này Kỷ mẫu mới phát hiện sắc mặt Kỷ Lam Anh trắng bệch, cả kinh nói: "Ai ui, đây là thế nào? Tổn thương nặng như vậy, chút nữa nương mời phủ y* đến xem cho ngươi."
*phủ y: thầy thuốc trong phủ
Sau khi nói xong, bà cũng không chịu thả Kỷ Lam Anh về phòng, vỗ vỗ tay hắn, hạ giọng nói: "Nhưng lúc này không được, nương cắt miếng sâm cho ngươi ngậm, ngươi thẳng lưng lên một chút. Trước mắt có người của Huyền Thiên Lâu tới tìm ngươi, đây chính là cơ hội tốt ngàn năm khó gặp!"
"Người của Huyền Thiên Lâu tới tìm ta?"
Thanh âm của Kỷ Lam Anh phát run: "Tới là ai, muốn làm gì?"
Kỷ mẫu vui vẻ rạo rực nói: "Nghe nói một người là Lâm Chung ti Ti chủ, một người khác là Nam Lữ ti Ti chủ, đều là các vị cùng thế hệ với Minh Thánh và Pháp Thánh, địa vị vô cùng cao. Bọn hắn tới tìm ngươi, còn mang theo quà tặng, tộc trưởng đang ở đại sảnh bồi tiếp nói chuyện đó!"
Từ khi Kỷ Lam Anh hành tẩu giang hồ đến nay, kỳ ngộ không ngừng, luôn có thể thông qua đủ loại chuyện trời đất xui khiến trùng hợp kết giao với đủ loại đại nhân vật, Kỷ mẫu đã tập mãi thành thói quen.
Bà một lòng muốn thông qua tầng quan hệ này, đưa tiểu nhi tử yêu quý tới Huyền Thiên Lâu. Bởi vậy một mực lên tiếng thúc giục Kỷ Lam Anh đi đại sảnh gặp người trước, sợ hắn nghỉ ngơi một hồi, hai vị Ti chủ Huyền Thiên Lâu sẽ đi mất.
Kỷ Lam Anh tâm hoảng ý loạn, không nghĩ tới hắn bị trọng thương như thế, người của Huyền Thiên Lâu vẫn không buông tha, không biết lại tìm tới cửa là vì chuyện gì.
Những người khác hắn không biết, nhưng Lâm Chung ti Ti chủ rõ ràng là Tiểu Bạch Long Hà Trạm Dương, nhớ tới tính tình nóng nảy hung bạo của đối phương, Kỷ Lam Anh đã cảm thấy một trận sợ hãi.
Hắn cũng không kịp lo lắng những chuyện khác, quyết tâm liều mạng, thầm nghĩ chết cũng không đi, nhắm mắt lại liền muốn giả vờ ngất.
"Nhị phu nhân, Ngũ thiếu gia."
Không đợi Kỷ Lam Anh giả vờ ngã xuống, mấy tên hạ nhân của Kỷ gia đi tới, cung cung kính kính nói: "Gia chủ lệnh tiểu nhân mời hai vị đến đại sảnh, gặp mặt quý khách."
Thần sắc ngữ khí bọn họ nói chuyện so với ngày bình thường càng thêm cẩn thận ba phần, hiển nhiên cũng cảm thấy bằng hữu của Kỷ Lam Anh đông đảo, tiền đồ không thể đo lường.
Kỷ mẫu vô cùng hưởng thụ, cười nói: "Để Lam Anh trở về thay bộ quần áo khác đã, rồi sẽ qua đó ngay. A, các ngươi khiêng cái ghế mây này làm gì?"
Hạ nhân nói: "Cái này... Là khách nhân nói, nếu như thân thể Ngũ thiếu gia khó chịu té xỉu, liền khiêng ngài ấy tới đại sảnh, khách nhân nói nhất định có biện pháp chữa trị cho Ngũ thiếu gia. Mời hai vị nhanh nhanh một chút."
Ý tứ này rõ ràng là nói, giả vờ ngất giả vờ bệnh đều vô dụng, coi như người đã chết, thi thể cũng phải khiêng ra tiếp khách.
Kỷ mẫu cảm thấy lời này dường như có chỗ nào không đúng, nhưng thế nào cũng nghĩ không ra, người luôn nhát gan nhu thuận Kỷ Lam Anh có thể nháo ra đại họa gì, nhân tiện nói: "Vậy không cần thay y phục, đừng để khách nhân đợi lâu. Lam Anh, đi nhanh thôi."
Bọn hạ nhân đến cửa liền dừng bước, Kỷ mẫu và Kỷ Lam Anh tiến vào phòng. Chỉ thấy bên trong ngồi đầy người, người Kỷ gia có chút máu mặt một chút đều đã toàn bộ trình diện. Trừ điều này ra, thượng vị còn có một đôi nam nữ xa lạ.
Hai người này thoạt nhìn chỉ đầu hai mươi, dung mạo tuấn tú, hai mắt có thần, bên cạnh còn đặt cái rương lớn, không biết bên trong đựng gì.
Trong đó, vị cô nương người mặc kình trang*, tràn đầy khí khái hào hùng, chính là Nam Lữ ti Ti chủ Quản Uyển Quỳnh của Huyền Thiên Lâu. Một vị khác thì đang ngồi gác chân, dạng vẻ trông không khác gì đại gia, ngồi dựa vào ghế thưởng thức trà, một thân quần áo lụa là phách lối. Hắn chính là người Kỷ Lam Anh vừa mới gặp qua một lần ở trên núi Trần Tố, Hà Trạm Dương.
Kỷ mẫu vừa vào cửa liền cười rạng rỡ, đang muốn hướng hai vị khách nhân hàn huyên một thân mật một chút, thì chỉ thấy sắc mặt gia chủ Kỷ gia nghiêm lại, lạnh giọng quát: "Còn không quỳ xuống!"
Kỷ mẫu sửng sốt, nụ cười trên mặt trong nháy mắt cứng lại. Quay đầu lại nhìn, đã thấy Kỷ Lam Anh không nói hai lời, thẳng tắp quỳ xuống.
Kỷ mẫu mờ mịt cúi đầu nhìn hắn, lắp bắp nói: "Đây, đây là chuyện gì xảy ra?"
"Chuyện gì xảy ra? Uổng cho ngươi còn có mặt mũi hỏi, nhìn nhi tử tốt mà ngươi dạy dỗ ra đi!"
Kỷ gia gia chủ vỗ bàn một cái, lại chỉ vào Kỷ Lam Anh tức giận nói: "Ngươi vốn cũng không phải dòng chính Kỷ gia, ta thấy mẫu thân ngươi ở goá, đệ muội tuổi còn nhỏ, mới đem các ngươi về bổn gia dạy dỗ, ngươi thì sao? Vậy mà mưu hại Minh Thánh, nháo ra đại họa, ngươi hồi báo ơn bồi dưỡng của ta như vậy ư?"
Kỷ mẫu nghe thấy bốn chữ "mưu hại Minh Thánh", lập tức bị dọa đến hồn phi phách tán, thân thể lung lay, thiếu chút nữa ngất đi.
Bà ta đứng không vững, liền quỳ rạp xuống bên cạnh con trai, lôi kéo Kỷ Lam Anh nói: "Đây là có chuyện gì, sao ngươi có thể làm như vậy! Lam, Lam Anh, ngươi còn không mau giải thích rõ ràng! Là hiểu nhầm, hiểu nhầm thôi?"
Còn có thể giải thích cái gì? Trước đó nên nói đều đã nói rõ ràng rồi, bọn họ tìm tới cửa, rõ ràng chính là vì ra một chiêu này. Ngay cả Nguyên Hiến cũng không chịu nghe hắn nói, còn có ai có thể tin tưởng hắn?
Kỷ Lam Anh khô khốc nói: "Việc này... Trời xui đất khiến, nhưng ta tuyệt đối không phải cố ý gây nên."
Kỷ gia gia chủ còn muốn mắng, Hà Trạm Dương lại không còn kiên nhẫn nghe tiếp nữa, quăng chén trà trên tay xuống bàn, nói: "Tốt."
Đồ sứ đập lên mặt bàn phát ra tiếng vang lanh lảnh, bởi vì lực đạo của Hà Trạm Dương mà không ngừng xoay tròn.
Người xung quanh vốn đã có chút khẩn trương, lúc này đều bị động tĩnh của Hà Trạm Dương làm cho trong lòng rối loạn, nhưng cũng không có ai ngu ngốc dám đi tới đỡ lấy chén trà. Chỉ âm thầm lẩm bẩm, vị Hà Ti chủ này, tính tình thật đúng là nóng nảy hỗn trướng.
Sau khi chén trà quay mấy vòng thì vẫn may mắn đứng thẳng. Hà Trạm Dương hai tay khoanh trước ngực, hai chân vắt chéo, người ngửa ra tựa lưng vào ghế ngồi, hờ hững nói: "Kỷ gia chủ không cần tức giận lớn như vậy, hôm nay chúng ta tới là nhận chỉ lệnh của Pháp Thánh tới cửa xin lỗi, không phải là trả thù."
Hắn nói thì nói như thế, nhưng Pháp Thánh phái một tên hỗn trướng cái gì cũng không sợ đến đây xin lỗi, thật sự có dụng ý gì, trong lòng người của Huyền Thiên Lâu rất rõ ràng.
Trong lòng Kỷ gia chủ oán thầm, nhưng trên mặt vẫn mang theo nụ cười: "Hà Ti chủ nói gì vậy chứ, vừa rồi hai bên chúng ta mới phân trần tình huống rõ ràng. Trước đó là Kỷ Lam Anh đắc tội Minh Thánh, lần này thụ thương cũng là do hắn không biết tốt xấu, tự mình xông đến dưới kiếm Pháp Thánh. Kỷ gia quản giáo đệ tử không nghiêm, hổ thẹn hổ thẹn. Còn nếu như như Hà Ti chủ vừa nói, lão phu thật sự không còn mặt mũi nghe tiếp."
Hà Trạm Dương âm dương quái khí cười nói: "Sao có thể nói Kỷ gia quản giáo đệ tử không nghiêm? Ta thấy nơi này của các ngươi môn phong ngay thẳng thuần hậu, bao dung hữu ái, khiến người ta rất kính phục đấy chứ. Nếu người như Kỷ công tử mà thả ở Huyền Thiên Lâu, hì hì, chỉ sợ sớm đã bị ta nhịn không được dùng roi quất chết rồi."
Kỷ gia chủ: "..."
Uyển Quỳnh ngồi bên cạnh vội vàng nói: "Được rồi sư huynh, huynh xem huynh này, nói linh tinh gì không biết!"
Nàng hướng Kỷ gia chủ xin lỗi, cười làm lành nói: "Xin Kỷ gia chủ thứ lỗi, tính tình này của Hà sư huynh vừa phát tác, thật sự là ai cũng không quản được. Huynh ấy thân nhất với Minh Thánh, quan tâm quá bị loạn, hoàn toàn không có ý bất kính đối với Kỷ gia chủ."
Cốt cán Kỷ gia cười nói: "Nhân chi thường tình, nhân chi thường tình."
Quản Uyển Quỳnh nhẹ nhàng thở ra, vỗ vỗ ngực cười nói: "Ngài không chê trách là tốt rồi."
Nàng là người có tuổi đời nhỏ nhất trong cao tầng Huyền Thiên Lâu, cử chỉ phong thái vẫn còn nét hồn nhiên xinh đẹp, nói chuyện lại khách khí, khiến người đối diện không có cách nào phát tác cơn giận. Kỷ gia bị Hà Trạm Dương nói không nể mặt, cũng chỉ có thể nuốt cục tức trở về.
Quản Uyển Quỳnh lại nói: "Dù sao sự tình nói ra thì tốt, hi vọng hai phái chúng ta không cần bởi vì việc nhỏ như vậy mà sinh ra hiềm khích. Nào, mời Kỷ công tử nhận lấy lễ bồi lỗi của chúng ta, dưỡng thương thật tốt, chuyện lúc trước đừng để trong lòng."
Bọn hắn ngoài miệng nói việc nhỏ, nhưng hành động lại là không chịu buông tha, ngay cả hai vị Ti chủ đều phái tới, quả nhiên không cô phụ danh tiếng hay bao che khuyết điểm.
Kỷ Lam Anh trơ mắt nhìn Quản Uyển Quỳnh vung tay lên, hai người phía sau nàng nâng chiếc rương lớn kia lên, đặt xuống trước mặt Kỷ Lam Anh. Mà trên mặt Hà Trạm Dương lộ ra nụ cười xấu xa, tràn đầy hứng thú.
Khẳng định bên trong không phải vật gì tốt.
Hắn không khỏi nghĩ đến đầu người, quái thú, rắn độc các loại đồ vật vừa buồn nôn vừa kinh khủng, sau đó không nhịn được lùi về phía sau một bước, cả người hơi co rúc lại, không dám tiến lên mở rương.
Những người khác hiển nhiên cũng có tâm tư đồng dạng, vẻ mặt đều có chút khẩn trương, Kỷ mẫu vội vàng tránh ra xa.
Nào ngỡ là do bọn hắn nghĩ nhiều rồi, nắp rương vừa mở, mùi thơm nức mũi từ bên trong bay ra, bên trong đựng đầy son phấn bột nước.
Kỷ gia gia chủ giật mình, nhịn không được nói: "Đây là..."
Quản Uyển Quỳnh cúi người, đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ lên nắp rương, cười nói: "Chẳng qua là một chút đồ vật trang điểm bình thường, là ta tự mình chọn lựa. Hôm nay cố ý lấy ra đưa cho Kỷ công tử, cũng là muốn khuyên nhủ một câu,