Edit by Thanh tỷ
Xung quanh lập tức loạn cả lên, đám người nghị luận ầm ĩ, ngay cả nam tử áo đỏ thẫm kia cũng không ngờ tới, qua trận đánh bạc vừa rồi, thế mà còn có người dám tới khiêu chiến mình.
Đúng là một tên tiểu tử vắt mũi chưa sạch không biết trời cao đất rộng.
Kinh diễm trong mắt hắn giảm đi, bên môi giương lên ý cười khinh miệt, mặt tràn đầy vẻ hưng phấn, đang định lên tiếng thì bị đồng bạn bên cạnh giữ lại.
Mập mạp lắc đầu với hắn.
Bọn hắn hôm nay thắng quá nhiều bạc rồi, cũng đủ gây sự chú ý cho mọi người. Bất kỳ việc gì hăng quá cũng hóa dở, huống chi nay còn đắc tội người Kỷ gia, thực sự không nên gây thêm nhiều chuyện rắc rối.
Nam tử áo đỏ thẫm do dự một chút, miễn cưỡng nhẹ gật đầu, chuyển lời nói với Diệp Hoài Dao: "Quên đi, ta không muốn cược nữa."
Đám người xung quanh thất vọng phát ra tiếng.
Diệp Hoài Dao giống như không nghe thấy hắn đang nói gì, vén vạt áo ngồi xuống bàn cược, lúc này mới lên tiếng:
"Đánh bạc là việc ngươi tình ta nguyện, ngươi không muốn cược cũng không sao. Tương ngộ tức là hữu duyên, ta không ngại nói cho các hạ một cái bí mật."
Diệp Hoài Dao mỉm cười nói: "Vừa rồi, vị Kỷ công tử kia đưa cho ngươi tờ giấy nợ, là giả."
Dù Diệp Hoài Dao che nửa gương mặt, nhưng Kỷ Lam Anh từ lâu đã khắc cốt minh tâm bộ dáng của cậu, đối phương vừa lên tiếng, hắn lập tức nhận ra người tới là ai.
Kỷ Lam Anh vốn đang ôm may mắn Minh Thánh sẽ không so đo với hắn, đang định lặng lẽ rời đi, thình lình liền bị điểm tên, lập tức giật mình.
Nam tử áo đỏ thẫm lập tức nhìn thẳng Diệp Hoài Dao, hỏi: "Có ý gì?"
"Hắn không phải người Kỷ gia, viết giấy nợ cho ngươi đương nhiên là vô dụng."
Diệp Hoài Dao nói: "Huynh đài, ta liều lĩnh mạo hiểm đắc tội với người ta, ở trước mặt chọc thủng cái bí mật này, nếu như ngươi cùng ta cược, vô luận thắng thua, những khoản nợ kia ta đến trả đủ. Nếu như không cược, dù sao ngươi cũng không lỗ, đem thanh kiếm kia cầm đi gán nợ là được."
Nam tử áo đỏ thẫm cảm thấy trong lời nói của Diệp Hoài Dao dường như có hàm ý gì đó, dưới sự kinh hãi nhìn về phía cậu, thấy trên mặt đối phương tràn đầy hưng phấn, lại giống như chỉ đơn thuần muốn cùng hắn tranh đấu một ván.
Người xung quanh lại nghị luận ầm ĩ: "Đương nhiên phải lấy kiếm, trên thân kiếm gắn nhiều bảo thạch nhiều như vậy, coi như cầm tới tiệm cầm đồ thì đều so với linh thạch và ngân lượng đáng tiền hơn chút."
Đây vốn là chuyện rõ rành rành, nhưng nam tử áo đỏ thẫm lại không nghĩ như vậy. Hắn do dự nhìn Kỷ Lam Anh, lại không muốn nghe đối phương giải thích, trầm ngâm một lát, chuyển hướng sang Nguyên Hiến.
Hắn hỏi: "Các hạ nhận thức người này? Xin hỏi một câu, hắn rốt cuộc có phải là người của Kỷ gia hay không?"
Kỷ Lam Anh vội vàng nháy mắt với Nguyên Hiến, ánh mắt của hắn làm Nguyên Hiến chợt nhớ tới thời điểm trước đó ở Trần Tố Môn, khi hắn ta đọc được ký ức của Nghiêm Căng, Kỷ Lam Anh cũng nhìn về phía hắn ta, mặt mũi tràn đầy cầu khẩn.
Nguyên Hiến nhìn lại nam tử áo đỏ thẫm, thản nhiên nói: "Không phải."
Nguyên Hiến không muốn quản hắn cái khỉ gió gì nữa, lúc này mới lên tiếng chào hỏi với Diệp Hoài Dao: "Không nghĩ tới lại gặp ngươi ở chỗ này."
Diệp Hoài Dao khẽ mỉm cười nói: "Đúng vậy, sớm biết ta đã chuyển sang quán khác ăn rồi."
Nguyên Hiến im lặng một lát, lại nói: "Ngươi yên tâm, ta sẽ thoái hôn. Chuyện này sai ở chỗ ta, sau khi trở về sẽ nói rõ ràng từ đầu chí cuối với phụ thân."
Diệp Hoài Dao: "Ừm, đa tạ."
Nói đến đây, hai người cũng không còn gì để nói. Quan hệ giữa bọn họ lúc này tựa hồ lại trở về những năm tháng yên bình không gợn sóng khi trước. Ngẫu nhiên chạm mặt, nói mấy lời khách sáo, sau đó tách ra, chuyện ai người ấy làm, phảng phất như không có gì thay đổi.
Ánh mắt Diệp Hoài Dao vĩnh viễn nhu hòa mang theo ý cười nhẹ nhàng, kỳ thật trước giờ lại chưa từng gợn sóng.
Nhưng Nguyên Hiến biết, lột bỏ vẻ mặt kháng cự bên ngoài, lòng của hắn thật ra đã sớm không còn yên tĩnh.
Hắn lo lắng không thôi, lại không muốn để người khác nhìn ra mình không nỡ bỏ, chắt tay một cái từ xa, rồi không lên tiếng nữa.
Lúc này nam tử áo đỏ thẫm cũng ý thức được, mình thật sự bị Kỷ Lam Anh lừa. Sau đó vừa vội vừa giận, ném bội kiếm của hắn xuống đất, một tay túm lấy Kỷ Lam Anh đang muốn rời đi đẩy trở về trong quán.
Hắn tức giận nói: "Ngươi đừng có đi! Tiểu tử ngươi lại dám đùa giỡn ta? Chút nữa sẽ tính sổ với ngươi sau!"
Diệp Hoài Dao cười nói: "Huynh đài không cần tức giận như thế, thủ đoạn đánh bạc của ngươi nếu quả thật xuất thần nhập hóa, như vậy ngại gì không đáp ứng điều kiện của ta? Hay là nói..."
Diệp Hoài Dao chống cằm, ngón tay điểm nhẹ mấy cái lên thái dương, ra vẻ trầm tư nói: "Kỳ thật vừa rồi ngươi đều dựa vào chơi bẩn mà thắng, cho nên đụng phải cao thủ chân chính như ta, không dám ứng chiến?"
Nam tử áo đỏ thẫm cả giận nói: "Ngươi rõ ràng là dùng phép khích tướng kích ta!"
Diệp Hoài Dao cười mỉm nói: "Đúng à kích ngươi, ngươi nguyện ý mắc câu chứ? Đến nào?"
Nói được nước này, còn không xuống đài thì thật sự xấu mặt. Nam tử áo đỏ thẫm hừ lạnh một tiếng, cao giọng nói: "Móa nó, cược thì cược!"
Hắn kéo cái ghế gần mình đến đối diện Diệp Hoài Dao, ngồi xuống.
Hai người một cười một giận, ở giữa là cái bàn lẻ loi và cốc xúc xắc.
Nam tử áo đỏ thẫm liếc nhìn Diệp Hoài Dao, từ trong túi càn khôn đổ ra linh thạch, ngân lượng và giấy nợ trước đó Kỷ Lam Anh viết ra.
Hắn chỉ vào giấy nợ của Kỷ Lam Anh, nói: "Cái này, là ngươi nói muốn trả."
Diệp Hoài Dao cũng không muốn phí lời với hắn, trực tiếp đem linh thạch, ngân lượng đặt lên trên giấy nợ.
Khuôn mặt nam tử áo đỏ thẫm vừa rồi còn tức giận thở phì phò, lúc này mới hơi hòa hoãn một chút, nhìn Diệp Hoài Dao nói: "Ta chướng mắt mấy cái cược nhỏ bủn xỉn từng đồng, muốn cược thì cược hết, ngươi dám không?"
Diệp Hoài Dao đem hết đồ Dung Vọng vừa rồi đưa cho mình để lên bàn, nói: "Có thể."
Linh thạch trước mặt Diệp Hoài Dao từng viên một óng ánh sáng chói, hào quang lưu chuyển, hiển nhiên là thượng phẩm vô cùng hiếm thấy. Lại thêm một chồng ngân phiếu, giá trị ước chừng nhiều gấp ba bốn lần của nam tử áo đỏ thẫm bên kia.
Châu quang bảo khí đầy bàn trực tiếp khiến quần chúng vây xem bị chói mù mắt, không nghĩ tới tại địa phương nhỏ xa xôi này lại có thể được chứng kiến trận đánh cược khiến người ta mở mang tầm mắt như vậy. Từng người nhiệt huyết sôi trào, so với người trong cuộc sợ còn kích động hơn.
Nam tử áo đỏ thẫm cũng không ngờ Diệp Hoài Dao xuất thủ xa hoa phung phí như thế, nhịn không được nhìn cậu nhiều hơn hai mắt. (ý là coi trọng hơn)
Chỉ thấy đối phương văn nhã gầy yếu, tóc dùng ngân quan buộc lên, đai lưng gắn bảo thạch, chiết phiến ngọc cốt cầm trên tay, cả người toát ra khí thế công tử thế gia quần là áo lụa, duy hoàn toàn không giống người theo võ.
Hắn đoán tiểu tử này xuất thân không phú tức quý, trời cao đất dày đều không hiểu rõ, ngây thơ dễ xúc động lại thêm tiêu tiền như nước, đúng là một con dê béo tốt.
Nam tử áo đỏ thẫm nhìn chằm chằm đống đồ vật kia, hừ nói: "Vậy thì bắt đầu đi."
Vẫn là tiểu nhị của quán xóc cốc, hai vị đại gia này ai hắn cũng đắc tội không nổi, công việc tuy đơn giản nhưng làm hắn lo sợ nơm nớp.
Xúc xắc trong cốc dao giống không ngừng, Diệp Hoài Dao dựa lưng vào ghế, cười tủm mỉm nhìn đối phương, cuối cùng vẫn là nam tử áo đỏ thẫm không kiên nhẫn, cau mày nói: "Được rồi, ngươi muốn xóc đến buổi sáng ngày mai à?"
Tiểu nhị vội vàng đem cốc xúc xắc chụp xuống mặt bàn.
Thanh âm xúc xắc dao động xoay tròn rồi dừng lại, Diệp Hoài Dao đã cẩn thận nghe. Bên trong cốc xúc xắc tổng cộng có ba viên, mỗi một viên xúc xắc đều có sáu mặt, điểm số mỗi mặt là không giống nhau, trọng lượng cũng sẽ không giống.
Chênh lệch như vậy, thời điểm xúc xắc ngừng xoay, điểm số mặt trên khác nhau, âm thanh va chạm phát ra đều có chỗ khác biệt.
Đương nhiên, điểm khác biệt này cực kỳ nhỏ, lại còn ba cái xúc xắc đồng thời dao động, muốn phân biệt ra từng cái rất không dễ dàng.
Tiểu nhị chụp cốc xuống bàn, Diệp Hoài Dao nghe được điểm số bên trong hẳn là bảy điểm-nhỏ. Nhìn về phía