Edit by Thanh tỷ
Dung Vọng đứng trên đường phố phía sau quán rượu, chỉ thấy lác đác vài người đi đường.
Ánh mắt của y nhàn nhạt đảo qua xung quanh, bên môi chợt hiện lên một nụ cười lạnh, tay trái bấm quyết, bắn ba phát liên tiếp vào hư không.
Theo huyễn quang biến ảo ở đầu ngón tay, cảnh sắc xung quanh dường như lóe lên. Dung Vọng không dừng lại, cũng không chút do dự mà chọn một phương hướng, nhún người nhảy lên, cả người nhẹ nhàng vượt qua hai bức tường, thời điểm đáp đất, vừa lúc là một con ngõ nhỏ.
Y chắp tay ra sau, ở giữa ngõ nhỏ nhắm mắt đứng im một lát, lúc y mở mắt ra, phía trước có tiếng bước chân truyền đến càng ngày càng gần.
Người xuất hiện ở đầu ngõ là đồng bạn mập mạp của tên nam tử áo đỏ thẫm kia.
Dung Vọng nhếch môi, ý cười lười biếng mà không tập trung lướt qua trên mặt, cất giọng chào hỏi: "Xin chào?"
Mập mạp này nhìn qua chất phác thành thật, thật ra lại lanh lợi thông minh hơn so với đồng bạn của hắn. Vừa rồi thấy tình thế không ổn, nhân lúc Diệp Hoài Dao và nam tử áo đỏ thẫm động thủ, vội vàng nhét một túi linh thạch thượng phẩm vào trong ngực, chạy mất dép.
Diệp Hoài Dao không phải không biết mập mạp chạy mất, chẳng qua trong lòng biết rõ người Huyền Thiên Lâu đang âm thầm chờ lệnh, tự sẽ đuổi theo, bởi vậy cũng không để ý tới.
Bởi vì chịu ảnh hưởng của Ly Hận Thiên, trong thành này không thể ngự kiếm. Mập mạp cũng sợ đằng sau có người đuổi theo, một bên ở trong lòng thầm mắng địa phương quỷ quái này, một bên vội vã chạy về phía ngoài thành.
Nhưng mà đường càng chạy càng hẹp, không hiểu sao lại rẽ vào mấy cái ngõ nhỏ từ trước tới nay chưa từng thấy qua.
Hắn đi loanh quanh, thời điểm tinh thần đang khẩn trương cao độ, đột nhiên Dung Vọng xuất hiện bắt chuyện, mập mạp bị dọa sợ đến thịt mỡ trên người run lên, bước chân lập tức phanh lại.
Lúc đầu mặt mũi hắn tràn đầy kinh hoảng, nhưng sau khi phát hiện người ngăn ở trước mặt mình chỉ là một thiếu niên gầy yếu, kinh hoảng trong nháy mắt rút đi, thay vào đó là thẹn quá hóa giận:
"Tiểu tử thối ở đâu ra, tránh đường!"
Dung Vọng cười nhẹ, chậm rãi nói: "Con chuột trộm đồ, nhìn thấy chủ nhà còn ngang ngược như thế?"
Mập mạp khẽ giật mình, biết đối phương đang nói đến linh thạch trong ngực mình. Lại nhìn kỹ đối phương một chút, lúc này mới nhớ ra Dung Vọng là thằng nhóc đi theo bên người Diệp Hoài Dao.
Mắt thấy hành tung bại lộ, mập mạp dứt khoát dồn ép tiến đến, cười gằn nói: "Tiểu quỷ, ta lúc đầu không nghĩ sẽ gϊếŧ người. Nếu ngươi đã không biết lượng sức, xem tiền quan trọng hơn so với mệnh, vậy cũng đừng trách đại gia ta nhẫn tâm!"
Trong lúc nói chuyện, một cây chủy thủ từ trong tay áo hắn trượt ra, đâm thẳng về phía giữa ngực và bụng Dung Vọng.
Mắt thấy đối phương một đao sẽ mất mạng, đột nhiên hắn phát hiện lưỡi đao của mình không cách nào đâm xuống được.
Dung Vọng một tay chắp sau lưng, một tay khác vươn ra, tùy tiện kẹp lấy lưỡi đao.
Y không nhìn tên mập mạp, nâng cằm một góc 45 độ, hai mắt nhìn trời, chậm rãi nói: "Haizz, hóa ra ta sinh ra nhỏ gầy, ngay cả đồ của chính mình cũng không xứng lấy lại."
Lưới đao phát ra tiếng "rắc rắc", gãy thành mấy khối rơi xuống mặt đất.
Dung Vọng như cười như không nói: "Người tự tiện xông vào Ly Hận Thiên của ta, vậy mà có thể còn sống trở ra, ngươi ngược lại cũng có chút bản lĩnh... Đáng tiếc, đến đây chấm dứt rồi."
Thời điểm y đang cảm khái, mập mạp đã liên tiếp đổi bảy tám loại thủ pháp, muốn tránh thoát khỏi quản chế.
Kết quả hắn hoảng sợ phát hiện, bản thân từ đầu đến cuối bị thiếu niên gầy yếu trước mặt quản chế, đừng nói không thể gây tổn thương cho y, ngay cả chạy trốn cũng đều nhấc không nổi chân.
Một cỗ ma năng cực kỳ cường đại áp xuống đầu hắn, hai đầu gối mềm nhũn, nặng nề quỳ sụp xuống đất, tiếp theo liền nghe thấy Dung Vọng nói năm chữ "Ly Hận Thiên của ta".
Mập mạp xanh cả mặt, run rẩy ngẩng đầu đến, nói: "Ngươi, ngươi, ngươi là người của Ma tộc?"
Dung Vọng đứng ở trước mặt hắn, dùng tư thế bề trên bễ nghễ mà nhìn xuống, vẫn là giọng điệu lãnh đạm không gợn sóng, chậm rãi nói: "Nói một chút, những bảo bối trong ngực ngươi, như thế nào lấy tới tay?"
Theo tiếng nói vừa dứt, không ít dị bảo của ma tộc được mập mạp giấu ở trong túi kín cảm nhận được triệu hoán, tranh nhau chen lấn xông ra, ào ào rơi đầy đất.
Dung Vọng mặc dù khinh thường trả lời vấn đề của hắn, nhưng một màn trước mắt hiển nhiên đã ngầm thừa nhận suy đoán có liên quan tới ma tộc.
Mập mạp này so với tên đồng bạn nóng nảy dễ tức giận giảo hoạt hơn, nhưng cũng càng thêm không có cốt khí. Nhìn dáng vẻ cực kỳ sợ hãi của hắn, không cần Dung Vọng động thủ bức cung, đã nơm nớp lo sợ đem những chuyện mình biết đều nói ra hết.
Mập mạp nói cũng không khác nam tử áo đỏ thẫm là mấy, nhưng lúc nhắc đến chuyện đánh bạc: "Cụ thể ta...tiểu nhân, tiểu nhân cũng không rõ ràng lắm. Chỉ biết là Nghiêm Khang trời sinh tính thích cờ bạc, sư phụ hắn dạy dỗ rất nhiều lần nhưng cũng không đổi được cái tật xấu này, đã vậy hết lần này tới lần khác vận khí còn rất kém. Kết quả có lần trên chiếu bạc, hắn kêu la cái gì mà đời này đánh bạc đều muốn thắng, về sau quả thật chưa từng thua thêm lần nào. Tiểu nhân nói bóng nói gió hỏi qua mấy lần, hắn cũng không chịu tiết lộ ngọn nguồn..."
Dung Vọng đánh gãy lời mập mạp, hỏi: "Vậy sau mỗi lần hắn thắng bạc, hành vi có chỗ nào khác thường hay không?"
Mập mạp vốn muốn nói không có chỗ dị thường, thế nhưng khi nhìn thấy nụ cười yếu ớt bên môi và con ngươi đen nhánh của Dung Vọng, hắn chợt thấy sau lưng phát lạnh, khẽ rùng mình một cái, nói:
"Hình như...hình như là có một chút. Hắn rất hẹp hòi, mỗi lần thắng được tính toán rõ ràng từng li từng tí, chút xíu cũng không thể ít, ngay cả người ta muốn dùng thứ khác để thế chấp cũng không được. Thắng tiền cũng không thấy hắn có bao nhiêu vui vẻ."
Mập mạp cảm thấy như thế rất bình thường, người mê bài bạc hắn đã thấy nhiều, có không ít người thật sự không quan tâm đến chút tiền thắng bạc, mà chỉ là theo đuổi loại cảm giác kíƈɦ ŧɦíƈɦ trên chiếu bạc mà thôi.
Chỉ là Dung Vọng lại có cách nghĩ kh5rt ác, y trầm ngâm một lát, hỏi: "Nên nói đều nói rồi?"
Mập mạp gật đầu như giã tỏi, luôn miệng nói: "Vâng vâng vâng, đều nói rồi. Nửa điểm cũng không dám lừa gạt."
Dung Vọng cười cười, nhã nhặn nói: "Đa tạ đã giúp ta chuyện này."
Người này quả nhiên là hỉ nộ vô thường đến cực điểm, lúc này khách khí nói chuyện lại lộ ra thái độ vô cùng nho nhã khiêm tốn, khiến cho người ta đoán không ra y đang vui vẻ hay là không vui.
Trong lòng mập mạp lại thấy bất an, tích chút ý niệm may mắn, thấp thỏm nói: "Vậy, vậy ta... để đồ vật xuống, liền...có thể đi?"
"Đi? Đi đâu?"
Dung Vọng thở dài, sâu xa nói: "Người sống trên đời, năm tháng như dòng nước chảy, cho dù trăm năm ngàn năm, chớp mắt liền trôi qua, cuối cùng cũng trở về với cát bụi. Bản tọa hôm nay nể tình vì làm phiền ngươi một hồi, liền ngày đi làm một việc thiện, giúp các hạ tránh đi nỗi khổ hồng trần, chẳng phải là rất tốt ư?"
Ánh sáng mặt trời chiếu lên trên người y, lại chiếu không thấu dung mạo lạnh như sương giá kia.
Đôi mắt như hàn tinh, lông mày phi đao, bên trên khuôn mặt đoan chính, thanh nhã tú khí đều là lãnh huyết độc ác, ngay cả nụ cười kia cũng đều mang bảy phần sát ý.
Mập mạp tâm thần rung động, bật thốt lên: "Ngươi là... Bội Thương Ma Quân!"
Dung Vọng cười một tiếng, khẽ ngâm nga quay người dạo bước mà đi.
Ở phía sau y, mập mạp vừa mới dùng cả tay lẫn chân bò dậy định chạy, bỗng nhiên hai mắt trợn to, trong cổ vang lên tiếng răng rắc, trên cổ từ từ lộ ra một đường vết thương màu máu.
Ngay sau đó, xương sọ của hắn rơi xuống lăn lông lốc trên mặt đất, cơ thể cũng theo đó chậm rãi ngã xuống, hóa thành một vũng máu thấm vào mặt đất.
Từ đầu tới cuối, Dung Vọng không hề quay đầu lại nhìn tình trạng chết của đối phương, đây là sự tự tin ngạo mạn của cường giả khi có thể nắm trong tay hết thảy.
Nhưng sự ngạo mạn này, trong một khắc khi nhìn thấy Diệp Hoài Dao liền hóa thành ôn nhu, khẩn trương cùng lo được lo mất.
Lúc Dung Vọng trở về, vừa vặn bắt kịp Diệp Hoài Dao đang tìm người, y vội vàng bước nhanh tới nói: "Ta ở chỗ này!"
Diệp Hoài Dao xoay người hỏi: "Đệ chạy đi đâu vậy?"
Dung Vọng nói: "Ta đuổi theo tên mập mạp thừa dịp loạn trốn đi kia."
Tuy y ngụy tạo thân phận, nhưng thủy chung vẫn không muốn lừa gạt Diệp Hoài Dao chuyện gì.
Diệp Hoài Dao liếc nhìn thuộc hạ vừa mới trở về, ánh mắt mang ý hỏi thăm. Đệ tử Huyền Thiên Lâu lập tức bẩm báo: "Tôn thượng thứ tội, thuộc hạ vô dụng, vừa rồi đuổi theo người kia được nửa đường thì mất dấu."
Trong mắt Diệp Hoài Dao lướt qua sự trầm tư, đặt tay lên vai Dung Vọng hỏi: "Vậy còn đệ? Đuổi theo người kia không có bị hắn làm bị thương chứ?"
Dung Vọng không nghĩ tới Diệp Hoài Dao sẽ hỏi cái này trước, ngẩn người một hồi mới trả lời: "Không có... Ta cũng không đuổi kịp hắn."
Y vừa gϊếŧ người kia, trên người không hề dính một giọt máu, nhưng tâm lại bị mùi tanh bao bọc. Còn Diệp Hoài Dao giống như ngọn đèn cuối cùng bên trong thế giới vô biên hắc ám, là ánh sáng duy nhất luôn có thể áp chế lệ khí và tàn bạo khi y bị rơi vào ranh giới mất khống chế.
Được Diệp Hoài Dao vỗ vai, Dung Vọng cả người lập tức trở nên mềm mại, bủn rủn muốn ngã.
Cái tay kia giống như trực tiếp đặt lên trái tim y, rõ ràng chỉ cần hơi dùng sức là đã có thể đẩy y vào chỗ chết, nhưng đối phương lại cứ như nhẹ nhàng bao lại trong tay, khiến y không có cách nào tránh thoát. Cho dù lập tức phải chết, cũng không chút nào oán trách.
Y chợt nhớ tới lúc hai người còn nhỏ, Diệp Hoài Dao đã từng nói qua lời tương tự, cũng làm qua chuyện tương tự.
——Chỉ có điều, có lẽ Diệp Hoài Dao không nhớ rõ đó chính là y, hai người cũng mãi mãi không có cách nào trở lại quá khứ.
Thế nhân đều nói y điên, nhưng có vài yêu cầu xa vời, trong lòng y hiểu vô cùng rõ. Chỉ là lòng biết vậy, nhưng chưa chắc có thể làm được mà thôi.
Y chỉ có thể một bên tuyệt vọng, một bên dùng sức yêu.
Rốt cuộc đi đến một bước này, Diệp Hoài Dao muốn đến Ly Hận Thiên.
Diệp Hoài Dao giờ phút này đang bận, cũng không rảnh nói thêm gì nữa, chỉ dặn dò: "Được rồi, hiện tại ta có chút chuyện, trước để người đưa đệ về khách sạn, thành thành thật thật đợi ở trong phòng, đừng có chạy lung tung, biết chưa?"
Dung Vọng ngẩng đầu lên, nhìn Diệp Hoài Dao một cái thật sâu, đồng ý nói: "Được."
Thanh âm của y vừa nhu thuận vừa ngoan ngoãn, thật giống đứa trẻ biết nghe lời, nhưng sự hoài nghi trong lòng Diệp Hoài Dao đối với y lại càng lúc càng lớn.
Sở dĩ Diệp Hoài Dao không có vạch trần là bởi vì cậu có thể cảm nhận được trên người Dung Vọng không có nửa phần ác ý đối với mình. Nếu đã không có ý xấu, thì trên thế giới này mỗi người đều có quyền có bí mật nhỏ của riêng mình.
Trước khi xác định được đối phương không phải là một đứa trẻ, Diệp Hoài Dao vẫn nguyện ý coi y là tiểu thiếu niên bình thường mà đối đãi. Đây là sự ôn nhu và tôn trọng trong cách đối nhân xử thế trước sau như một của Vân Tê Quân với mọi người.
Cậu vỗ vỗ bả vai Dung Vọng, sau đó vội vàng rời đi.
Diệp Hoài Dao sở dĩ gấp gáp như vậy cũng không phải là vì lo lắng cho an nguy của đám tu sĩ xông loạn vào Ly Hận Thiên.
Tuy cậu thiện tâm, nhưng cũng không phải là người thích làm người tốt, lòng tham không đáy của đám tu sĩ không biết trời cao đất rộng, vốn chính là tự tìm đường chết.
Quan hệ giữa ma tộc và chính đạo vốn cũng không phải là xung khắc như nước với lửa, nếu như hai bên có thể không xâm phạm lẫn nhau, duy trì mặt ngoài hòa bình, đối với Tu Chân giới, thậm chí là bách tính bình thường xung quanh mà nói, đương nhiên là lựa chọn tốt nhất.
Nhưng bây giờ có sự kiện cậu và Dung Vọng mười tám năm trước cùng nhau "Đồng quy vu tận", hiểu lầm chồng chất, Diệp Hoài Dao mơ hồ đã ý thức được còn có thế lực thứ ba cố ý ở giữa châm ngòi ly gián, tình huống cũng trở nên càng ngày càng phức tạp.
Cho nên, việc hiện tại cần làm chính là đồng tâm hiệp lực điều tra âm mưu phía sau, xung đột có thể tránh thì nên tránh.
Diệp Hoài Dao hiện tại lo lắng nhất chính là các tu sĩ ở trong Ly Hận Thiên nháo ra họa gì đó, hoặc là ma tộc gϊếŧ hết tất cả bọn hắn, đến lúc đó sợ là mâu thuẫn không thể vãn hồi, tiếp theo chính là một trận sóng to gió lớn.
Khác với tác phong ngày thường của Diệp Hoài Dao, lần này cậu như sấm rền gió cuốn, lấy tốc độ nhanh nhất chạy tới Ly Hận Thiên.
——Vừa vặn đụng phải hai bên đang sống mái với nhau ở vòng ngoài.
Chuyện cậu lo lắng đã xảy ra rồi.
Ban đầu chỉ có vài tu sĩ lặng lẽ lẻn vào Ly Hận Thiên, âm thầm men theo kẽ nứt của kết giới mà vào.
Bởi vì là lần đầu tiến vào thăm dò, bọn hắn cũng đặc biệt cẩn thận, chỉ ở ven ngoài hái chút thảo dược trân quý đặc biệt, sau đó lập tức nhanh chóng rút lui, không hề kinh động người khác.
Nhưng theo tin tức từ từ truyền ra, người tìm tới càng ngày càng nhiều không nói, gan cũng theo đó càng lúc càng lớn, dần dần tiến nhập sâu hơn.
Lại thêm có một vài tu sĩ đụng nhau trên đường, bởi vì muốn cướp đoạt bảo vật của nhau mà phát sinh xung đột. Ai cũng lòng tham không đáy, ai cũng không chịu nhường một bước, kết quả tất nhiên là kinh động đến Ma tộc.
Lúc này, ở dưới chân núi