Edit by Thanh tỷ
Mỗi một đệ tử của Huyền Thiên Lâu đều có một Trản Hồn Đăng, chỉ cần còn một hơi thở thì Hồn Đăng vẫn sẽ sáng, mà nếu như nó tắt thì đại biểu người đó đã hồn phi phách tán.
Sau khi Trản Hồn Đăng của Vân Tê Quân tắt thì được Yên Trầm lấy ra từ Phụng Đăng Đường đặt ở bên trong Thủy Cộng Xuân Phong.
Mới vừa rồi Triển Du trong lúc vô ý đánh mắt nhìn thoáng qua, hắn đột nhiên phát hiện chỗ bấc đèn thế nhưng nổi lên một đốm lửa nhỏ mỏng manh yếu ớt!
Hắn cùng Yên Trầm đồng thời ngừng hô hấp, mắt không chớp một giây nhìn chằm chằm cái trản đăng kia.
Hai vị tuyệt thế cao thủ đứng trên đỉnh núi tiên đạo, thế như cũng có lúc khẩn trương đến nỗi một cử động nhỏ cũng không dám động.
Tại thời điểm bọn họ dùng đôi mắt trông mong nhìn chăm chú, hồn đăng chỗ hoa đèn thế nhưng thật sự bùng lên, sáng rỡ trở lại. Nhưng nó chỉ phát sáng trong nháy mắt, chẳng mấy chốc lại dụi tàn.
Yên Trầm cũng hoàn toàn không quan tâm cái gì mà phong độ trầm ổn, bổ nhào đến trước bàn, lấy một tay chạm thử lên.
Hồn đăng nóng bỏng vô cùng, một cái chạm tay này khiến ngón tay hắn bị nóng bỏng đến nỗi nổi lên mấy cái bọt máu. Đồng thời cũng có tro bụi dính ở trên đầu ngón tay, chứng minh vừa rồi điều bọn họ thấy không phải là ảo giác.
Hồn đăng của Vân Tê Quân thật sự sáng!
Cho dù chỉ là trong chớp mắt thì nhất định là có nguyên nhân.
Triển Du sửng sốt một hồi, lập tức nhảy dựng lên, kích động nói: "Yên sư huynh, huynh cho phép đệ xuống núi đi, đệ muốn đi tìm Diệp sư huynh! Huynh ấy nhất định chưa chết, khẳng định vẫn còn sống, nói không chừng... Nói không chừng là đang bị nhốt ở địa phương quái quỷ nào đó!"
Trong lòng bàn tay Yên Trầm đều là một tầng mồ hôi lạnh.
Tính cách hắn đoan chính trầm lặng, lại có thiên phú hơn người, từ nhỏ chính là "con nhà người ta", rất khiến người khác oán hận nên không có bạn chơi cùng.
Mãi cho đến sau khi cùng Diệp Hoài Dao trước sau gia nhập rồi bái sư ở Huyền Thiên Lâu, đối phương là người thích nói thích cười, không có việc gì cũng hay tìm hắn đùa giỡn.
Yên Trầm không những không tức giận, ngược lại cảm thấy Diệp Hoài Dao thông minh hoạt bát, làm việc tùy ý, lớn lên lại vô cùng xinh đẹp giống như thần tiên, khiến người người yêu thích.
Hắn từ trước tới nay đối với vị sư đệ này rất bảo vệ, sau khi Diệp Hoài Dao gặp chuyện không may, Yên Trầm còn phải ổn định thế cục, chấp chưởng môn phái. Nhìn ở mặt ngoài thì trầm ổn điềm tĩnh, kỳ thật bên trong đau buồn muốn chết, chịu đả kích rất lớn.
Lúc này để hắn thấy được một tia hy vọng, đây quả thật là một kinh hỉ lớn, nhưng cũng sợ hãi đây chẳng qua chỉ là một suy nghĩ viển vông.
Hắn trầm giọng nói: "Đệ nói đúng, hồn đăng này không có khả năng vô duyên vô cớ sáng lên, nhất định phải tìm! Đi, đi gọi tất cả mọi người đến đây, chúng ta hiện tại lập tức bàn bạc kế hoạch!"
Trong lúc Huyền Thiên Lâu thương nghị kế hoạch tìm kiếm Minh Thánh, ba ngày sau, đệ tử Trần Tố Môn được phái đi đã xuống núi, hướng thẳng Quỷ Phong Lâm xuất phát.
Nghiêm gia Tam công tử Nghiêm Căng cũng cùng đồng hành, dự định sau khi đến nơi sẽ hội hợp cùng những người của Nghiêm gia cũng đang trên đường đến Quỷ Phong Lâm.
Lần này Trần Tố Môn phái người tham gia, một là vì cùng các môn phái khác liên thủ trừ ma, hai là muốn cho các đệ tử trẻ tuổi gia tăng cơ hội lịch lãm. Trong số người phái ra ngoài lần này có một bộ phận nhỏ chưa được học thuật ngữ kiếm, cho nên đặc biết phải xuất phát sớm hơn mấy ngày, cưỡi ngựa đi trước.
Diệp Hoài Dao được phân cho một con ngựa màu nâu, cậu nhẹ nhàng vuốt ve bờm ngựa làm quen với nó, lúc định trèo lên lưng ngựa, tiếng vó ngựa 'đát đát' từ đằng sau vang lên, Thàng Uyên từ phía sau tiến lại gần.
Trong lòng Diệp Hoài Dao thở dài một tiếng "âm hồn không tan", đành xoay người hành lễ: "Thành sư huynh."
Thành Uyên ngồi trên lưng ngựa từ trên cao nhìn xuống nói: "Đệ không hối hận sao?"
Diệp Hoài Dao giống như không nghe thấy, khẽ mỉm cười nói: "Thành sư huynh lần này là người dẫn đầu đội, như thế nào lại rơi xuống phía sau rồi? Mặc dù Quỷ Phong Lâm có phần hung hiểm, nhưng mà trừ ma vệ đạo là việc chúng ta nên làm, Thành sư huynh đừng sợ nha."
Lời này của cậu nhìn như cái gì cũng chưa nói, thật ra cũng chẳng khác nào đã trả lời câu hỏi của Thành Uyên.
Đôi mắt Thành Uyên nghiêm túc nhìn chằm chằm Diệp Hoài Dao một lát, đột nhiên lạnh lùng cười, thấp giọng nói: "Được, Diệp sư đệ cũng nhất định phải bảo trọng, tự mình cầu nhiều phúc đi."
Hắn vốn không định dùng thủ đoạn, thế nhưng Diệp Hoài Dao rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, lời hay nghe không lọt tai, vậy cũng không thể trách hắn được.
Dù sao Quỷ Phong Lâm rộng lớn như thế, người nhiều như vậy, nếu Nghiêm Căng muốn làm cho một người "ngoài ý muốn bỏ mình" rất dễ dàng, đem một người giấu rồi mang đi càng dễ dàng hơn.
Thành Uyên chỉ biết là bản thân hắn muốn có được người nọ thì nhất định phải đạt được mục đích. Còn về phần ý nguyện của Diệp Hoài Dao, không ở trong phạm vi suy xét của hắn.
Diệp Hoài Dao xoay người lên ngựa, liếc mắt nhìn bóng dáng Thành Uyên rời đi một cái, lắc lắc đầu.
Tính cách của người này, nếu như đặt ở trong cuốn sách khác làm diễn viên chính chỉ sợ rằng là loại nhân vật bá tổng chuyên cường thủ hào đoạt, đáng tiếc hắn tìm nhầm người rồi.
Tính cách Diệp Hoài Dao tuy rằng không phải là trừng mắt tất báo, nhưng cũng không phải là hạng người mặc cho người khác dẫm đạp.
Việc Thành Uyên phế linh mạch của cậu, sổ sách còn chưa tính, hiện tại lại muốn chơi trò gian trá, câu "tự cầu nhiều phúc" kia thật sự là phải nói cho chính hắn nghe.
Chẳng qua trong ấn tượng mơ hồ của Diệp Hoài Dao, nguyên tác 《Phế sài tu tiên truyện》có nhắc qua Thành Uyên, hắn cũng là một trong số những người ái mộ nhân vật chính Kỷ Lam Anh.
Trong truyện có một đoạn tình tiết viết: Thành Uyên vì muốn có được trái tim của Kỷ Lam Anh đã cưỡng ép trói Kỷ Lam Anh lại đem giam ngục tối. Lúc ấy Diệp Hoài Dao chính là muốn đọc thể loại nam chủ thăng cấp trở mình, không nghĩ tới tác giả lại vung một bút hơi quá tay, về sau liền hết cơ hội trở mình.
Cho nên chuyện xảy ra hiện tại là phát sinh trước khi tình tiết đó xảy ra? Thành Uyên là lấy cậu ra luyện tập trước?
Kia thật đáng tiếc, hắn hẳn là không chống đỡ được đến phần sau của câu chuyện rồi.
Khoảng cách giữa Quỷ Phong Lâm và Trần Tố Môn không xa, nửa ngày là có thể tới nơi.
Lối vào Quỷ Phong Lâm đã tụ tập không ít người của các môn phái, trang phục khác nhau dễ phân biệt, chiếm đa số vẫn là người trẻ tuổi nhân dịp này đến để lịch lãm.
Quỷ Phong Lâm tuy nguy hiểm trùng trùng nhưng bên trong không có đại yêu gì đặc biệt lợi hại, các nhóm tu sĩ người đông thế mạnh, thích hợp đến đây rèn luyện kinh nghiệm thực chiến.
Về phần giống Diệp Hoài Dao bị phế linh mạch nhưng vẫn tới đây chính là đi nộp mạng, độc nhất chỉ có một người.
Nghiêm Căng rất nhanh tìm thấy đoàn xe hoa lệ hiển hách của Nghiêm gia, đi qua cùng người nhà hội hợp, sau khi chào hỏi xong hắn nói: "Ta thấy Huyền Thiên Lâu lần này đến không ít người?"
Đệ tử Huyền Thiên Lâu thống nhất mặc thanh tuyết nguyệt minh bào, áo là xanh thẫm, lấy ngân tuyến thêu hình trăng rằm để kỷ niệm khi sư tổ thành lập phái là trong trời tuyết trăng sáng mà ngộ đạo.
Vật iệu may mặc này đều là đồ thượng thừa, váy dài thắt eo, gió nhẹ thổi tà áo bay bay trông rất là phiêu dật. So với chúng đệ tử, áo choàng của Minh Thánh cùng Pháp Thánh thì ở rìa ngoài lại tô điểm thêm hoa văn dạng sóng.
Một đệ tử Nghiêm thị nói: "Vâng, xe của bọn họ dừng ở phụ cận Quỷ Phong Lâm, đi lại rất thuận tiện.
Hai mươi tám phân bộ của Huyền Thiên Lâu phân biệt ứng với hai mươi tám vì tinh tú, Nghiêm Căng vừa nghe có phần bất mãn.
Hắn hạ thấp thanh âm: "Bọn họ gọi người tới, làm sao chỉ phái vài phân bộ đứng ra ứng phó chuyện?"
Đệ tử cùng cùng Nghiêm Căng nói chuyện biết hắn bởi vì chuyện tình của Minh Thánh năm đó mà đối với Huyền Thiên Lâu có chỗ không vừa lòng.
Nhưng lời này cũng là sự thật, hắn cảm thấy vị họa sư kia nói Kỷ Lam Anh so ra còn kém Minh Thánh, đây chính là sự thật, không có gì mà phải ủy khuất cả, trên đời này không có mấy người xứng cùng Minh Thánh Vân Tê Quân ganh đua cao thấp đâu.
Hiện tại Minh Thánh cũng đã ly thế nhiều năm, Nghiêm Căng nếu là vì một tên tiểu bạch kiểm mà cùng thế lực khổng lồ như Huyền Thiên Lâu