Trên thực tế, phần lớn yêu tinh đều có trí nhớ khá tốt, còn có một số yêu tinh trời sinh trí nhớ rất tốt, đọc qua bài báo một lần có thể nhớ không sót chữ nào.
Lận Châu cũng chỉ có thể lừa người bình thường.
Diệp Phù Dư thầm than trong lòng một hồi mới dịu dàng cười nói: "Đọc sách sao."
Lận Châu cũng cười nhẹ: "Thực xin lỗi, trả lời sai rồi."
Nói xong, anh bỗng nhiên búng tay, Diệp Phù Dư chỉ nhận thấy một cảm giác kỳ quái truyền đến, ngay sau đó thân mình bỗng dưng nhẹ đi, liền biến thành một cục lông xù xù rơi xuống trên ghế.
"Chi chi?"
Lận Châu giật giật lỗ tai, tuy rằng anh nghe không hiểu được ngôn ngữ hồ ly, nhưng vẫn có thể nghe ra tiểu hồ ly đang mắng người.
Tiểu hồ ly dường như thực sự bị kinh động đến phát bực, giơ hai chân trước nhỏ nhỏ của mình đặt lên bàn ăn, thân hình nhỏ bé nhảy lên bàn, chiếc đuôi lông xù xù to đùng vẫy vẫy một chút ở trên bàn, liên tục kệu chi chi chi không ngừng.
Lận Châu không chút hoảng hốt, vẫn là dáng vẻ lười biếng kia, hơi nghiêng người, một tay chống cằm, trên mặt mày tinh xảo lộ ra ý cười, ngoắc ngón tay về phía tiểu hồ ly, cười khẽ: "Đây là hình phạt cho câu trả lời sai. Lại đây, cho tôi sờ nó một lát."
Diệp Phù Dư: "..."
Tôi có phải là mèo đâu, lại còn sờ một lát.
Đôi tai của con hồ ly nhỏ dựng lên vì tức giận, nín thở nghĩ biến trở lại, nhưng cơ thể giống như bị thứ gì đó đè chặt, khiến cho nghẹt hơi lại, rốt cuộc đành thở ra.
Tức chết hồ ly!
Thân hình hồ ly nho nhỏ chuyển mình, Diệp Phù Dư trực tiếp chĩa đuôi về phía nam nhân.
Thấy thế, ý đồ của Lận Châu còn chưa dừng lại, ngược lại còn dạt dào hứng thú đi đến bên cạnh tiểu hồ ly, thừa dịp tiểu hồ ly không chú ý ôm vào trong lòng ngực.
Những ngón tay thon dài lạnh lẽo lướt qua cái bụng nhỏ mềm mại của tiểu hồ ly, Lận Châu thở dài: "Cuối cùng tôi cũng biết
vì sao hồ ly tinh các cô lại dễ dàng mê hoặc lòng người như vậy." Cái bụng nhỏ này vuốt thật là thoải mái.
Tiểu hồ ly: "..."
Tiểu hồ ly bị đùa giỡn bắt đầu giãy dụa điên cuồng, hướng về mặt Lận Châu bắt đầu nhe răng giương vuốt. Nhưng hành động còn chưa kịp thực hiện thì đã bị người đàn ông đã túm lấy sau cổ, đem con vật nhỏ nhấc bổng lên.
"Đừng nhúc nhích a, nếu không lát nữa không biết sẽ xảy ra chuyện gì đâu." Lận Châu mỉm cười, mang theo tiểu hồ ly đi vào phòng làm việc.
Lận ảnh đế tựa như muốn làm gì đó, vừa mới đặt tiểu hồ ly lên bàn, tiểu hồ ly đã dang ra bốn chân muốn lủi xuống đất, nhưng bàn tay kia đã kịp thời tóm lấy đuôi cô.
Đem tiểu hồ ly mang vẻ mặt không tình nguyện miễn cưỡng kéo vào lòng, anh thấp giọng dỗ dành: "Ngoan, cho tôi chụp một tấm, tí tôi làm thịt bò kho cho em."
Tiểu hồ ly sửng sốt một lúc, nghi ngờ nghiêng đầu, dùng đôi mắt to đen láy nhìn anh.
Lận Châu khóe miệng không nhịn được nở nụ cười, xoa xoa tiểu hồ ly, gật đầu: "Thật. Ta nấu ăn rất ngon, đặc biệt là món bò kho, cam đoan em sẽ thích."
Con hồ ly nhỏ suy nghĩ một lúc, giơ chân lên.
Ba bữa.
"Không thành vấn đề." Lận Châu gật đầu, dùng ngón tay nhéo nhéo móng vuốt kia.
Diệp Phù Dư thu hồi móng vuốt của mình đi, chỉ để lại đệm nhỏ nhỏ mềm mại, nắm lấy sự mềm mại này khiến tâm trạng Lận Châu vô cùng tốt.
Liên quan tới liền cảm thấy văn phòng hôn nhân lần này có vẻ đáng tin cậy một chút.
Có được chỗ tốt con tiểu hồ ly run run nhòn nhọn lỗ tai nhỏ của mình, ngoan ngoãn nằm lên chân người đàn ông, cái đuôi lớn đung đưa, bị người đàn ông vô thức tóm lấy.
Trong lúc nhất thời, cảm giác tê dại lan tỏa khắp người, vành tai bé bỏng của cô đều đỏ bừng.