Purine edit!
"Thực sự đi?"
Vu Lam có chút bất an. Đừng chỉ nghĩ cô ấy là một con thỏ tinh, thế mà thời gian cô ấy ở giới giải trí dài hơn Diệp Phù Dư rất nhiều, cô ấy đã làm trợ lý của rất nhiều người, cũng đã nhìn thấy không ít mặt tối trong giới này rồi.
Con thỏ tinh nhíu mày, trong đầu vô thức hiện ra rất nhiều hình ảnh khủng bố, kinh hãi: "Ngộ nhỡ bọn họ muốn giết người diệt khẩu.."
Diệp Phù Dư: ".. Bọn họ ngại chính mình chìm chưa đủ nhanh sao?"
Huống hồ hai con yêu tinh bọn họ còn có cái gì phải sợ hai người bình thường chứ?
Diệp Phù Dư đau lòng xoa xoa đầu thỏ, nghiêm túc sâu xa nói: "Về sau mấy cái đấy xem ít lại chút, ảnh hưởng đến chỉ số thông minh đấy."
Vu Lam: "..."
*
Hai người sửa sang lại quần áo, ra khỏi phòng liền hướng lên trên lầu mà đi.
Ngô Quán Quân là một đạo diễn, phòng của ông ta ở trên tầng trệt của tầng một, thế nên Vu Lam và Diệp Phù Dư thường xuyên có thể nhìn thấy Bối Ni đi lên lầu.
Đi đến phòng đạo diễn, Diệp Phù Dư mang vẻ mặt lười nhác mà gõ cửa.
Trong phòng, Bối Ni đang dựa mình trong vòng tay của người đàn ông, khóc cho đỏ bừng mắt, bộ dạng tủi thân khiến Ngô Quán Quân nhịn không được mà đau lòng, đang định mở lời an ủi thì nghe tiếng gõ cửa vang lên.
Anh ta sửng sốt một lúc, trong lòng biết rằng Diệp Phù Dư đã đến.
Vỗ nhẹ vào eo Bối Ni, anh ta thì thầm nhẹ nhàng: "Chắc hẳn Diệp Phù Dư đã đến, trước tiên em sửa sang lại một tí không đến lúc đó bị cô ấy chê cười thì anh đau lòng lắm."
Bối Ni thầm nghĩ như thế cũng hợp lý bèn vội vàng đứng lên chạy vào phòng tắm.
Ngô Quán Quân vừa mở cửa liền nhìn thấy Diệp Phù Dư và cô trợ lý nhỏ đang đứng cùng nhau, Ngô Quan Quân nhìn khuôn mặt tinh xảo của cô gái nhỏ kia liền cảm thấy hơi sững sờ một lúc.
Anh ta thực sự thích khuôn mặt của Diệp Phù Dư, thậm chí còn sinh ra rất nhiều tâm tư. Thế nhưng Diệp