Tôn Mạnh cũng không rõ, Lâm An Lan rốt cuộc đã cho Trình Úc uống bùa mê thuốc lú gì mà có thể khiến Trình Úc say đắm cỡ này.
Trước thì một lòng muốn cùng Lâm An Lan chung sân khấu.
Giờ thì tiến hóa thành đối phương không diễn mình cũng không diễn.
Đây là hành động theo cảm tính chắc luôn!
Tôn Mạnh biết làm sao giờ, chỉ chỉ đành khuyên Trình Úc: 【 Cảnh Hoán tuy rằng cũng là nam chính, thế nhưng Cố Thư Vũ mới là trung tâm phim, Cảnh Hoán cùng Tôn Hân Hân đều được Cố Thư Vũ kết nối lại, huống hồ Trương đạo cũng càng muốn cậu diễn Cố Thư Vũ, cho nên cậu vẫn nên thử kính Cố Thư Vũ đi nha.
Nếu muốn cùng đóng phim có thể để Lâm An Lan đóng Cảnh Hoán đó 】
Làm sao có thể chứ? Trình Úc nghĩ, Lâm An Lan làm sao có thể diễn Cảnh Hoán đây, hắn cũng không phải Tưởng Húc, Lâm An Lan sao lại có thể là Cảnh Hoán.
Bản thân anh mới là Cố Thư Vũ.
Trình Úc: 【 cứ như vậy đi, tôi thương lượng với em ấy trước, qua vài ngày nữa sẽ cho anh kết quả.
】
Trình Úc nói xong, đem điện thoại di động bỏ lên bàn trà.
Hắn nhìn Lâm An Lan, không xác định được anh có muốn diễn Cố Thư Vũ hay không.
Nhiều năm như vậy, bọn họ chưa từng diễn chung một phim.
Chỉ cần nghe thấy tên hắn, Lâm An Lan sẽ tự động rút lui.
Hắn đã từng cho rằng, Lâm An Lan tiến vào giới giải trí, nếu như hắn không tiến vào, như vậy hắn và Lâm An Lan suốt đời cũng không hề có giao điểm
Nhưng sau đó hắn phát hiện, cho dù hắn có cùng Lâm An Lan tiến vào giới này, bọn họ cũng chẳng hề có giao điểm.
Bởi vì Lâm An Lan từ chối có điểm chung với hắn.
"Em thật là nhẫn tâm." Trình Úc nhỏ giọng nói, rồi lại không nhịn được ôm chặt anh."Nhưng anh không trách em đâu." Hắn hôn người nằm trong ngực mình, rồi ôm người đi vào giấc ngủ.
Lâm An Lan ngủ hơn bốn giờ, tỉnh lại trời đã tối rồi.
Trình Úc đem đồ ăn buổi trưa còn lại nấu thành một nồi lẩu nữa.
Ăn xong hắn liên ôm chén bát đi rửa.
Lâm An Lan ngồi ở trên ghế sa lon, hỏi chuyện gameshow với người đại diện.
Lâm An Lan: 【 có bao nhiều người quay gameshow này? 】
Trác Tư Á: 【 đã ký hợp đồng chỉ có Lý Vĩnh Tư, Trần Anh Kiệt, Quan Phi.
】
Lâm An Lan nhìn ba cái tên này, suy nghĩ một chút rồi nói: 【 đã biết, nếu có động thái thì nói ngay với tôi.
】
Trác Tư Á: 【 được.
】
Tối hôm sau, Lâm An Lan nhận được tin nhắn của Trác Tư Á: 【 Trình Úc hình như cũng đang bàn chuyện hợp tác.
】
Anh ta do dự chốc lát, cẩn thận từng li từng tí một hỏi: 【 Cậu muốn cùng hắn ghi hình không? 】
Trác Tư Á hỏi xong, tâm trong lòng buồn bực ứ chịu được.
Lâm An Lan mất trí nhớ anh ta cũng biết.
Nhưng hôm đó anh ta cũng gặp Trình Úc.
Trình Úc ngồi ở trước mặt anh ta, mặt mày thanh lãnh, ngữ khí bình tĩnh, hắn nói, "Lâm An Lan mất trí nhớ, chắc anh cũng biết."
"Tôi biết."
"Vậy hẳn là anh không biết chúng tôi đã yêu nhau trước đó một tuần, giờ tôi đến báo cho anh biết trước."
Trác Tư Á cảm thấy nực cười, "Trình Úc, anh biết mình nói gì không? Anh nghĩ tôi tin à?"
Trình Úc cười nhìn hắn, "Sao anh lại không tin? Đâu phải chuyện gì Lâm An Lan cũng phải nói cho anh? Trước em ấy không nói, giờ tôi nói lại.
Anh chỉ việc tin thôi."
Trác Tư Á lắc lắc đầu, "Tôi không tin."
Anh ta dẫn dắt Lâm An Lan từ buổi đầu, anh ta quá hiểu Lâm An Lan.
Lâm An Lan không có hảo cảm với Trình Úc, đương nhiên, cũng không thể nói là ác cảm, anh chỉ đơn giản là không muốn dính líu tới Trình Úc.
Cho nên anh từ chối tất cả hoạt động có mặt Trình Úc như game show, TV, thậm chí là lễ trao giải.
Trong hợp đồng của Lâm An Lan luôn ẩn giấu một điều kiện, không xuất hiện chung với Trình Úc.
Trác Tư Á từng nghĩ là anh rất ghét Trình Úc, anh ta từng hỏi Lâm An Lan, "Cậu với Trình Úc có bất đồng ở đâu à?"
Lâm An Lan cười nói, "Không có, chỉ là Tưởng Húc không thích hắn, cho nên tôi cũng sẽ tránh hắn."
Trác Tư Á chưa từng ngờ đến lý do này,chỉ có thể nói, "Cậu rất biết nghĩ cho Tưởng Húc nhỉ?"
"Là cậu ấy yêu cầu." Lâm An Lan bất đắc dĩ nói, "Cậu ấy muốn thế, nên tôi sẽ tránh.
Nếu không, tôi và Trình Úc là bạn học của nhau, cần gì khiến cho đôi bên xấu hổ thế."
"Hai người là bạn học?"
"Ừ.
Là bạn học cấp ba, cũng là bạn đại học.
Thời gian biết nhau cũng lâu.
Cũng khá đáng tiếc."
Tuy nói đáng tiếc, nhưng trên mặt Lâm An Lan hoàn toàn không có chút tiếc hận nào.
Trác Tư Á liền biết, thật ra Lâm An Lan cũng không quá coi trọng chuyện này.
Anh không để ý Trình Úc, vì vậy nói tiếc, nhưng tránh né thì vẫn tránh né, từ chối vẫn cứ từ chối.
Không chút nể tình.
Giống như chỉ là người lạ gặp nhiều lần chứ không hề giống bạn học lâu năm.
Lâm An Lan như thế không thể nảy sinh tình yêu với Trình Úc được.
"Trình Úc, coi như Lâm An Lan mất trí nhớ, nhưng tôi thì không.
Vì vậy, tôi không tin."
Trình Úc nở nụ cười, chậm rãi từ túi lấy ra hộp thuốc lá, nhẹ nhàng châm một điếu.
Hắn kẹp thuốc lá, nhẹ nhàng phun một vòng khói.
Biểu tình dần lạnh lẽo.
"Anh tin hay không cũng chẳng có ý nghĩa gì cả?" Trình Úc lạnh lùng nói."Chúng tôi yêu đường còn cần anh cho phép à?"
Hắn nhìn Trác Tư Á, ngữ điệu vững vàng, "Ở ngoài, anh chỉ là người đại diện.
Nhưng về nhà, anh còn là một người chồng, người cha, và là một người con.
Anh có thể làm một người đại diện tốt.
Nhưng làm một người con tốt, một người chồng tốt, mà đặc biệt là làm ba ba tốt.
Thì nào có dễ vậy?"
Trác Tư Á trong nháy mắt thay đổi mặt, "Cậu uy hiếp tôi?"
Trình Úc bật cười một tiếng, dập tắt thuốc lá.
Trong làn khói thuốc, anh mắt hắn dần trở nên nham hiểm, "Trên đời này chỉ có Lâm An Lan có thể ngăn trở tình yêu của tôi.
Em ấy không thích tôi, tôi không còn gì để nói.
Nhưng bất cứ ai, vì bất cứ lý do gì, dám cản trở tình cảm của tôi.
Tôi sẽ xử lý toàn bộ."
"Trác Tư Á, là người thông minh, anh không nên đụng vào đồ vật quý giá nhất của tôi.
Nếu không, anh đừng trách tôi đập vỡ thứ anh quý trọng."
"Anh lăn lộn trong vòng danh lợi lâu như vậy, anh cũng biết là ai nên chọc vào, ai thì không thể nhỉ."
Trác Tư Á im lặng.
Trình Úc nhìn không cam lòng trong mắt Trác Tư Á dần thành vẻ cam chịu bất đắc dĩ.
Hắn thỏa mãn đứng lên, "Vậy tôi về đây.
An An vẫn đang đợi tôi về đó."
"Đúng rồi, " hắn ôn nhu nhắc nhở, "Bánh chesse tiệm này rất