Thuốc đốt tới tay, Trình Úc thoát khỏi hồi ức.
Liếc mắt nhìn điếu thuốc lập lòe trong tay.
Hắn dập thuốc, về phòng.
Hắn mở cửa, lại lo lắng áo ngủ dính mùi thuốc lá, cởi quần áo rồi mới lên giường.
Lâm An Lan cảm nhận được hắn trở lại, lăn vào trong lồng ngực của hắn, mơ mơ màng màng hỏi hắn, "Chuyện gì vậy?"
"Chuyện trong nhà, không phải chuyện gì lớn." Trình Úc nói.
Lâm An Lan nghe hắn nói như vậy cũng là không hỏi nữa, an tâm đi ngủ.
Trình Úc vẫn luôn đợi đến tay chân ấm áp lại, mới ôm Lâm An Lan thật chặt.
Không quan tâm chuyện mai này, dù sao, hiện tại Lâm An Lan là của hắn.
Sáng ngày thứ hai, Trình Úc vẫn dậy sớm hơn.
Hắn nằm chung với Lâm An Lan một lát, chờ anh tỉnh giấc mới nói chuyện kịch bản với anh.
" Anh thấy kịch bản này không tệ, còn là phim của đạo diễn Trương.
Anh muốn cùng em đóng phim này á."
Lâm An Lan lại không quá đồng ý.
"Không được đi, " Anh từ chối, "Em không muốn diễn."
"Tại sao?" Trình Úc hỏi.
Lâm An Lan nhìn hắn, cảm thấy hắn thật đúng là không có chút mẫn cảm nào, "Hai chúng ta là một đôi, bên trong phim này Cảnh Hoán âm thầm yêu Cố Thư Vũ, thời điểm đó lỡ ai nhận ra chúng ta là một đôi thì làm sao bây giờ?"
"Sao lại thế." Trình Úc khuyên hắn, "Càng là loại kịch bản này họ càng không nghĩ tới.
Nếu chúng ta thân mật, mọi người sẽ nghĩ là chúng ta bán hủ thôi."
*bán hủ: tung hint như kịch bản để thu hút người xem, ví dụ như Trấn Hồn, hai nhân vật chính có nhiều tương tác gây quéo, nhưng họ không yêu nhau.
Lâm An Lan lắc đầu, "Em không thích thế."
Trình Úc có chút mất mát, "Nhưng mà anh muốn cùng em đóng phim"
"Vậy chờ sau này có kịch bản thích hợp nha." Lâm An Lan cười nói.
Trình Úc lại không cười nổi, đối với hắn mà nói, đây chính kịch bản phù hợp nhất.
Cảnh Hoán yêu thích Cố Thư Vũ, hắn yêu thích Lâm An Lan, Cố Thư Vũ không thích Cảnh Hoán, Lâm An Lan cũng không yêu hắn.
Đây chính là kịch bản thích hợp nhất, có tìm cũng không có cái nào hợp hơn.
Huống chi, hai chữ "sau này" quá xa xỉ với hắn.
Ai biết Lâm An Lan sẽ nhớ lại khi nào? Có thể là ngày mai, hoặc tuần sau, hoặc tháng sau? Hắn nào dám cược vào loại hạnh phúc vay mượn này.
"Anh rất thích phim này." Trình Úc nghiêm túc nói, "An An, anh rất thích nhân vật Cảnh Hoán.
Nên em có thể cùng anh diễn Cố Thư Vũ không? Chỉ lần này em đồng ý với anh, sau này anh sẽ không làm khó dễ em thế này nữa."
Lâm An Lan cau mày.
Trình Úc chờ đợi nhìn anh.
Lâm An Lan bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là nhượng bộ, "Em suy nghĩ một chút nhé."
Trình Úc trong nháy mắt vui vẻ, không kìm được hôn môi anh, "Vợ thật là tốt, anh đã biết em là người vợ tốt nhất thế giới mà"
Lâm An Lan bị hắn nói tới mức dở khóc dở cười.
Anh không muốn đóng phim này, là vì có tật giật mình.
Làm gì có tên trộm nào tung tăng trước mặt người khác.
Hơn nữa, anh và Trình Úc quay chung 1 game show, giờ thêm phim tình cảm.
Đây là muốn come out rồi đúng không?
Lâm An Lan thở dài, thầm nghĩ, sao Trình Úc lại không hiểu cơ chứ?
Bọn họ xuống giường, tắm rửa sạch sẽ.
Vẫn là Trình Úc làm cơm, Lâm An Lan ngồi ở trên ghế sa lon tự hỏi làm sao mới có thể từ chối Trình Úc mà không làm hắn khó chịu.
Anh nghĩ hoài cũng không có cách, danh phải dò hỏi hắn, " Anh nhất định muốn chúng ta cùng đóng phim sao?"
Anh cân nhắc nói, "Nếu anh thích, em không phản đối anh diễn.
Nhưng em không muốn đóng kịch bản này cho lắm."
Tay Trình Úc đang gắp rau cho Lâm An Lan, nghe anh nói hắn thoáng dừng lại.
Nhưng hắn vẫn trấn định gắp bỏ vào bát anh, "Anh đi yêu nam nhân khác, em không ngại sao?"
"Diễn kịch thôi, đều là công tác, em hiểu mà."
Trình Úc nhìn anh, trong lòng một mảnh bi thương.
Hắn hỏi, "Em thật sự không muốn đóng Cố Thư Vũ sao?"
Lâm An Lan gật đầu, "Nếu em thích con gái, em diễn nhân vật này thì không sao.
Nhưng có thể là do thích anh, nên em cảm thấy hơi chột dạ."
"Có thể Cố Thư Vũ không thích Cảnh Hoán, chỉ là Cảnh Hoán yêu thích hắn."
"Giống nhau." Lâm An Lan đáp, "Cũng không phải em không thích anh.
Chỉ cần em thích anh, vậy thì bản chất sự việc vẫn giống nhau."
Trình Úc trầm mặc.
Lâm An Lan thấy hắn không nói, cúi đầu chú ý vẻ mặt của hắn, nhỏ giọng hỏi, "Anh giận hả?"
"Không có." Trình Úc nở nụ cười.
Nụ cười của hắn rất nhẹ, rõ ràng cười, nhưng đáy mắt nhàn nhạt chút được đau thương.
Hắn nói, "Em không thích thì thôi.
Anh chỉ nhắc một chút.
Em không thích thì thôi, không muốn diễn cũng được."
Hắn nói xong, tiếp tục gắp đồ ăn cho Lâm An Lan rồi mới ăn cơm.
Lâm An Lan đột nhiên liền chột dạ.
Không chỉ có chột dạ, còn có chút đau lòng.
Anh cố gắng khuyên Trình Úc, "Chúng ta không phải còn có một game show sao? Cái đó cùng nhau quay á."
Trình Úc gật đầu, "Ừm."
"Chờ sau này gặp kịch bản phù hợp, thì lại cùng nhau diễn.
Chúng ta còn trẻ mà, sau hai năm hẳn là còn chưa lui giới."
"Ừm."
Lâm An Lan gắp đồ ăn cho hắn, "Xin lỗi."
"Không có chuyện gì." Trình Úc cười với anh, "Cũng không phải chuyện gì quan trọng.
Không thích thì không diễn thôi.
Em đừng lo lắng."
Hắn nói như vậy, Lâm An Lan lại cảm thấy hắn vẫn còn khó chịu.
Anh miễn cưỡng gật đầu cười, thầm nghĩ, sau này tìm được kịch bản phù hợp thì anh lại bồi thường cho Trình Úc cũng không sao.
Tóm lại, giữa bọn họ, cũng không thiếu một bộ phim.
Cơm nước xong, Trình Úc rửa chén, tiện đường trả lời Tôn Mạnh: "Tôi không đi thử kính."
Tôn Mạnh nhìn lời này, liền đoán