Trên bàn ăn, mặc dù hai người ăn cùng một bữa cơm, nhưng Lâm Chỉ Thủy ăn bữa tối, còn Xà Tích Lộ ăn bữa sáng.Sau khi Lâm Chỉ Thủy nhanh chóng giải quyết bữa tối, lau miệng, uống một hớp nước, hắn cũng không vội vàng rời khỏi bàn ăn mà xoay người lại, áp sát vào tai Xà Tích Lộ, nói: “Ngày mai nàng đừng ngủ quá sớm.”Xà Tích Lộ đã quen việc nói chuyện với Lâm Chỉ Thủy ở khoảng cách gần như vậy, cũng biết hắn vì muốn mình nghe rõ nên mới cố ý ngồi bên tay phải.Dù sao thì tai trái của nàng cũng không nghe thấy, thính lực ở tai phải lại hạ thấp, phải nhích gần một chút mới có thể nghe rõ hơn.Nhưng nàng vẫn hơi xấu hổ, đặc biệt là khi hơi thở nóng bỏng của hắn phả vào lỗ tai, càng khiến nàng không dám quay sang nhìn hắn, chỉ có thể cúi đầu giả vờ húp cháo, buồn bực hỏi: “Vì sao?”Lâm Chỉ Thủy nhìn dáng vẻ húp cháo của nàng, cũng không trả lời, chỉ đưa tay ra chạm vào cánh tay nàng, dọc theo làn da non mềm hơi lạnh chậm rãi trượt đến cổ tay của nàng.Xà Tích Lộ hơi cứng đờ vùng vẫy một chút, nhỏ giọng nói: “Làm… Làm gì…”Lâm Chỉ Thủy khẽ cười một tiếng, kéo dây chun màu đen trên cổ tay nàng xuống, sau đó đứng dậy đi ra sau lưng nàng, giúp nàng buộc mái tóc dài thành một cái đuôi ngựa cao cao ở sau lưng.Ngay sau đó hắn khom lưng, cúi đầu nói bên tai của nàng: “Nàng nhìn nàng đi, đi ăn cơm cũng không biết buộc tóc lên, để tóc rơi vào trong bát rồi.”Xà Tích Lộ ngẩn ngơ, nói nhỏ: “Cảm ơn…”Sau khi buộc mái tóc che khuất lỗ tai và khuôn mặt của nàng lên, chiếc cổ thon dài, lỗ tai xinh xắn và gò má điềm tĩnh xinh đẹp vốn bị sợi tóc che khuất đều hiện ra, làn da trắng nõn non mịn gần như không nhìn thấy lỗ chân lông.Giống như miếng ngọc sau khi được tạo hình tỉ mỉ, lại thêm vài phần đỏ ửng tự nhiên mà thành, càng khiến người nhìn phải rung động.Đây không phải lần đầu tiên Lâm Chỉ Thủy nhìn thấy khuôn mặt nàng, nhưng hắn vẫn cảm thấy rất rung động, liền lại gần hôn lên vành tai đỏ bừng của nàng.“Ngươi…”Xà Tích Lộ cũng không biết nên nói gì cho phải, chỉ cảm thấy khuôn mặt nóng bừng, trái tim điên cuồng đập thình thịch, đôi mắt nhìn chằm chằm chút cháo còn thừa lại trong bát, càng không dám đối mặt với hắn.Qua một lúc lâu, nàng hơi mất tự nhiên hắng giọng, lắp bắp nói: “Ngươi… Ngươi còn chưa nói, vì sao muốn ta đừng… đừng ngủ sớm…”Lâm Chỉ Thủy mỉm cười, cũng không tiếp tục trêu nàng nữa, nói: “Ta chuẩn bị dẫn nàng đi mua máy trợ thính mới, mà tiệm người ta vốn không mở cửa lúc nửa đêm.”Xà Tích Lộ vội vàng xua tay, nói: “Ta… Ta không cần, hiện tại đã đủ… đủ rồi, hơn nữa bên tai phải của ta vẫn có thể… có thể nghe thấy ngươi nói chuyện.”“Đủ cái gì?”Lâm Chỉ Thủy véo lỗ tai của nàng coi như trừng phạt, lúc này mới nói: “Máy trợ thính của nàng quá cũ kỹ, ta và nàng chỉ cách nửa mét nàng đã không nghe rõ, đã sớm muốn đổi một cái khác cao cấp hơn cho ngươi, nhưng trước đó thiếu nợ bên ngoài. Hiện tại không còn túng thiếu như vậy nữa, đương nhiên phải mua cái mới.”Sau khi Xà Tích Lộ im lặng mấy giây, dùng giọng muỗi kêu đỏ mặt nói: “Vậy thì… ngồi gần một chút lại nói chuyện, không… không sao cả…”Thật ra nàng cảm thấy nói chuyện như bây giờ cũng rất tốt, ít nhất hai người có thể danh chính ngôn thuận thân thiết với nhau, nhưng lý do buồn nôn như thế, tất nhiên nàng không nói ra miệng được.Lâm Chỉ Thủy cũng không đoán được một nha đầu luôn sợ hãi xấu hổ lại có suy nghĩ như thế, chỉ cười nói: “Ta