Lâm Chỉ Thủy khẽ gật đầu, đứng ở sau bàn đọc sách, cầm lấy chiếc bút lông yêu quý, chậm rãi chấm vào trong nghiên mực, đồng thời nói: “Đã muốn tặng ngươi một chữ, tất nhiên phải chọn một chữ thích hợp với ngươi.”Hắn suy nghĩ một chút, nói: “Cách đối nhân xử thế của ngươi không thể bắt bẻ, cũng không có chỗ phải sửa lại, chỉ là ngươi làm việc hơi nóng vội, cũng có chỗ giống với đạo thư pháp, lúc cần phải ‘Định’ xuống, ngươi mới có thể đi càng vững vàng hơn.”Hàn Tố Tâm không nhịn được khẽ giật mình.Sáng nay trời còn chưa sáng, nàng đã không kịp chờ đợi đi đến cửa tiệm tranh chữ, chờ Lâm Chỉ Thủy đến, cho đến khi Lâm Chỉ Thủy vào tiệm được một lúc, nàng mới giả vờ như vừa mới tới.Xem ra, Lâm tiền bối đã sớm phát hiện ra nàng.Con đường tu hành của nàng thật sự đi hơi vội vã, khiến nền tảng không ổn định, vì vậy những năm gần đây vẫn chưa thế đột phá.Lâm tiền bối đúng là thần tiên cao nhân, chỉ mấy câu đơn giản đã chỉ ra điểm thiếu sót của nàng, gần như chỉ thẳng vào điểm yếu!Hàn Tố Tâm không khỏi cảm thấy hơi xấu hổ cúi thấp đầu, nói: “Cảm ơn ngài đã chỉ dẫn, vãn bối chắc chắn ghi nhớ.”Lâm Chỉ Thủy chậm rãi gật đầu, nhưng trong lòng lại thầm nghĩ: Vị fan nữ này cũng quá biết cách lấy lòng, lại đồng ý cả điều này? Chỉ là ta thật sự không tìm ra tật xấu gì, tùy tiện nói lập lờ nước đôi, chắc chắn nàng không cách nào phản bác mà thôi…Hắn cũng không nói thêm gì nữa, cầm cán bút, múa bút đặt bút, viết chữ như rồng bay phương múa.Chỉ thấy nét bút lưu loát như mây bay, đầu bút lông quay đi quay lại trăm ngàn lần, chẳng mấy chốc trên giấy tuyên thành đã xuất hiện một chữ to –Định!“Tặng chữ định này cho ngươi.”Lâm Chỉ Thủy chậm rãi nói, vắt hết óc dùng lời lẽ văn hoa thích hợp với văn hóa truyền thống, “Mong ngươi hành động không hề dao động, vững vàng như Thái Sơn, có thể lập tức ổn định tâm thái của mình, như vậy mới có thể đi tới thông thiên đại đạo.”Đại đạo!‘Lâm tiền bối lại cho rằng chỉ cần ta ổn định lại, tương lai có thể đi đến thần tiên đại đạo?’Mặc dù Hàn Tố Tâm biết lời này hơn phân nửa chỉ là cổ vũ, nhưng nghe xong nàng vẫn thấy kích động, có ngàn vạn lời muốn nói nhưng lại nghẹn trong cổ họng không cách nào nói ra được, chỉ có thể khom lưng cúi đầu thật sâu, hành đại lễ.Lâm Chỉ Thủy mỉm cười gật đầu, vui vẻ nhận lấy lễ của nàng.Cũng không phải hắn cảm thấy mặt mũi của mình lớn đến mức nào, giúp đỡ nhiều đến mức nào, chủ yếu là lúc trước mấy vị khách hàng kia được hắn tặng chữ, đều không hề ngoại lệ hành đại lễ với hắn, người khác đều như vậy, không thể đối xử khác biệt.“Đợi ta đề lạc khoản, sau khi mực khô, ngươi lại thu hồi ức chữ này đi.”Lâm Chỉ Thủy nói xong, lại đề hai hàng lạc khoản ở góc dưới bên trái chữ to.Thuộc về Hàn Tố Tâm tiểu thư.Lâm Chỉ Thủy lưu chữ, giữa mùa hè Canh Tý ở Hà Minh Hiên.Ngay lập tức, Hàn Tố Tâm lại thấy bức chữ này giống như lần trước, đạo vận của chữ “Định” chậm rãi thay đổi, bị thu lại ẩn giấu đi, chỉ có nàng mới có thể khơi ra đạo vận trong nó, cứ như đã nhận nàng làm chủ.Nhưng thoạt nhìn, tự thiếp chỉ có độc nhất một chữ này không giống với những tự thiếp thơ ca khác, đạo vận trong đó là duy nhất, không có ích cho việc ngộ đạo, hình như có tác dụng khác.“Đúng rồi, vết thương của ngươi… thế nào rồi?” Lâm Chỉ Thủy đặt bút lông xuống, quan tâm hỏi một câu.Hình như hôm qua Tiểu Xà nhà mình đã véo vào chỗ riêng tư