“Tiểu nữ họ Trình.”Trong giọng nói của Trình Thất Nguyệt nhiều hơn chút tôn trọng, dò hỏi: “Có phải ngươi quen biết một vị trưởng bối trong nhà ta không?”‘Hóa ra là một muội tử, còn tưởng là một nam nhân giả nữ, sao lại có cả hầu kết chứ…’ Lâm Chỉ Thủy âm thầm suy nghĩ, ‘Họ Trình? Chẳng lẽ là tôn nữ của Trình lão gia tử?’Đột nhiên, trong lòng hắn lộp bộp một tiếng.Trình lão gia tử đã qua đời, vào lúc này, hậu bối của lão tìm đến cửa làm gì?Chẳng lẽ… Là vì Trình lão gia tử đã bỏ ra quá nhiều tiền mua chữ của hắn, sau khi qua đời, hậu bối của lão phát hiện, cho rằng lão nhân trong nhà bị lừa tiền nên mới tìm đến cửa?Dù sao, hắn chỉ là một nhà thư pháp dân gian không có danh tiếng gì, tuổi tác còn trẻ như vậy, thế mà một bức chữ lại bán với giá mấy vạn…Có chút quá mức.‘Nhưng dù nói thế nào đi nữa, ta đường đường là đại gia thư pháp, dù không có tên tuổi, bán mấy vạn nguyên cũng không tính quá khác người đúng không?”Lâm Chỉ Thủy giữ vẻ ngoài bình tĩnh, cứ như trưởng bối nhẹ nhàng gật đầu, tỏ vẻ tùy ý nói: “Hóa ra là hậu bối của lão Trình, từ lần trước từ biệt, đã một khoảng thời gian không gặp lại lão, lão có chút yêu thích chữ của ta, ta còn định đợi khi có cơ hội lại tặng lão bức tranh chữ ta mới viết gần đây.”Hắn không chắc rốt cuộc ý của bài thơ kia có phải muốn nói Trình lão gia tử đã qua đời rồi không, dứt khoát thăm dò.Nếu không, ngộ nhỡ Trình lão gia tử không chết, hắn lại nói người ta đã qua đời, vậy chẳng phải đắc tội với người ta sao?Nói kiểu này còn có nhiều chỗ trống để quay đầu.‘Người này không biết lão tổ đã phi thăng?’Trình Thất Nguyệt nghe vậy, lúc này mới kịp phản ứng lại, xem ra người trước mắt thật sự chỉ là người phàm, e rằng là người lão tổ đã quen biết khi nhập thế tu hành.Nàng không nhịn được thầm mỉa mai, lại còn coi người phàm này là cao nhân thâm tàng bất lộ, xem ra chỉ là nàng suy nghĩ nhiều.“Làm phiền nhớ mong.”Trình Thất Nguyệt thu lại suy nghĩ, nói: “Trưởng bối nhà ta đã qua đời vào mấy ngày trước, bây giờ chỉ còn lại một bài vị.”Lúc người tu hành nói chuyện cũng rất cẩn thận, cố gắng tránh né huyền cơ, để tránh bị người phàm dùng thiết bị khoa học kỹ thuật ghi lại, tất nhiên nàng cũng không thể tiết lộ thiên cơ liên quan đến tu hành với người phàm.Nếu dẫn tới ngoại ma xâm nhập, vậy coi như tự chuốc lấy đau khổ.Dù sao đối với người phàm, rời khỏi trần thế này chẳng khác nào cơ thể đã chết, trước khi lão tổ phi thăng thật sự chỉ để lại một bài vị, để người phàm này tưởng lão tổ đã qua đời cũng không sao cả.‘Lão Trình thật sự đã qua đời…’Lâm Chỉ Thủy âm thầm thở dài, giữ vững phong cách đại sư lạnh nhạt, nhẹ nhàng lắc đầu nói: “Ta biết lão Trình đã rời khỏi trần thế, nhưng chúng ta cũng coi như có chút tình cảm, nếu đặt bức chữ này trước bài vị của lão, cũng coi như không uống phí quen biết một hồi.”Trình Thất Nguyệt liếc nhìn bức chữ trên bàn.Tuy ở trong tầm nhìn của nàng, hàng chữ này đặt ngược, nhưng cũng có thể nhận ra là ‘Niệm khứ khứ, thiên lý yên ba, mộ ải trầm trầm sở thiên khoát’.Vũ lâm linh, hàn thiền thê thiết.Câu từ này có ý tiễn biệt, có điều nghĩa gốc thích hợp với từ biệt người đi xa, có tình cảnh sương khói cuồn cuộn, nếu dùng cho người đã mất, lại có hơi mạnh mẽ quá.Thế nhưng, chữ này thật sự viết khá tốt, có lẽ lão tổ thích thư pháp của người phàm này?Trình Thất Nguyệt cũng không nghĩ nhiều, chỉ thu tầm mắt, lạnh nhạt nói: “Có phần tâm ý này đã đủ, giao tình của ngươi và trưởng bối nhà ta rất sâu đậm sao?”Lâm Chỉ Thủy đã nhận ra biến hóa trong thái độ của thiếu nữ này, bình thản lắc đầu nói: “Cũng không tính là sâu đậm, ta chỉ bán cho lão hai bức chữ, cũng tặng lão hai bức