Trong lúc nói chuyện, Lâm Chỉ Thủy nhìn thoáng qua bàn đọc sách và đủ loại đồ dùng trong tiệm, không khác gì so với lúc hắn rời đi, vẫn ở nguyên chỗ cũ, xem ra vị khách này cũng không làm loạn quá mức, thế là hắn mỉm cười nói: “Hàn nữ sĩ, đã làm phiền ngươi trông tiệm giúp ta.”“Không phiền, không phiền, đây là vinh hạnh của ta.”Hàn Tố Tâm lại nói: “Hơn nữa ta cũng không giúp đỡ được gì, dù ta không ở đây, chỉ dựa vào những trân bảo mà ngài để lại trong tiệm, có lẽ đã đủ để trấn áp hắn.”Lâm Chỉ Thủy ngơ ngác.Lời này… Sao lại cảm thấy có gì đó là lạ?Chẳng lẽ ý của nàng là, chỉ dựa vào những tranh chữ mà hắn để lại trong tiệm, cũng có thể khiến người nhà Trình Thất Nguyệt tâm phục khẩu phục sao?Điều này… Cũng có khả năng, dù sao nhiều tự thiếp kỳ diệu tuyệt luân như vậy treo chung một chỗ, còn có tranh thủy mặc tràn đầy ý cảnh làm nền, chắc hiệu quả thị giác cũng khá tốt.Dù không hiểu nhiều tới mức có thể thưởng thức thư pháp, nhưng dù gì cũng là hậu bối của Trình lão gia tử, được hun đúc trong thời gian dài, có lẽ vẫn có chút nhãn lực.Ừ, nghĩ như vậy, có lẽ cũng miễn cưỡng nói rõ ràng được… Nhỉ?Thế nhưng hắn vẫn cảm thấy có điểm là lạ, liền khiêm tốn mỉm cười, nói: “Có lẽ, so với tốn miệng lưỡi, chẳng thà cứ dùng thực lực để nói chuyện thì thích hợp hơn.”“Ngài nói đúng lắm.” Hàn Tố Tâm gật đầu đồng ý.Chẳng trách lúc Lâm tiền bối rời đi lại nói nàng không cần lo lắng, muốn nàng đứng quá căng thẳng, cứ thả lỏng.Bây giờ xem ra, đúng là tiền bối đã để lại một tay.Hai chí bảo sớm để lại nét mực – Thanh Dương Xích và Lưỡng Nghi Tụ Pháp Bồn, cho dù không ai khống chế, cũng đủ để đối phó với tu hành giả bình thường như nàng.Đột nhiên nàng giật mình, không nhịn được hỏi: “Nói vậy, trước khi Lâm tiên sinh rời đi đã tính được sẽ xảy ra chuyện vừa rồi sao?”Lâm Chỉ Thủy nghe vậy hơi ngơ ngác.Tính được cái quỷ gì?Có phải vị fan não tàn này đã mù quáng tôn sùng mình quá mức rồi không, tưởng hắn là Gia Cát Lượng liệu sự như thần sao?Thế nhưng, thật ra hắn đã sớm đoán trước việc phụ huynh của Trình Thất Nguyệt sẽ tìm tới cửa, chỉ không ngờ lại đến nhanh như thế, tiểu nha đầu này đã nói sẽ giữ bí mật, thế nhưng ngay cả một ngày cũng không giữ được, miệng quá rộng.Thế là hắn khẽ lắc đầu, ăn ngay nói thật: “Ta cũng chỉ chuẩn bị trước mà thôi, chuyện trên thế gian này, ai có thể tính rõ ràng được chứ?”“Chuẩn bị trước…”Hàn Tố Tâm nghe thấy “lời lẽ khiêm tốn” này của Lâm tiền bối, không nhịn được như có điều suy nghĩ.Đúng vậy, Lâm tiền bối cũng đã sớm đoán trước mọi việc xảy ra trong ngày hôm nay.Lúc này nàng cẩn thận suy nghĩ, cũng phát hiện một số dấu vết còn sót lại.Ví dụ như, sáng nay sau khi Lâm tiền bối rửa bút xong, lại không đổ sạch mực nước trong Lưỡng Nghi Tụ Pháp Bồn, thoạt nhìn như một nét mực vô tình để lại, lại cung cấp linh lực cho Lưỡng Nghi Tụ Pháp Bồn.Sau đó, lúc viết chữ “Định” cho nàng, dường như hắn lại không cẩn thận để lại một điểm đen trên Thanh Dương Xích, đây cũng là một phục bút(1).(1) Phục bút/伏笔: là kỹ thuật được người viết sử dụng để cung cấp các manh mối, giúp độc giả có thể đoán trước điều có thể xảy ra sau đó trong câu chuyện.Tiệm tranh chữ này nhìn như yếu ớt, nhưng khi nam tử tu hành giả của Trình gia đấu pháp với nàng, gần phá hủy tiệm tranh chữ, đột nhiên Lưỡng Nghi Tụ Pháp Bồn lại vừa vặn hóa giải nguy cơ.Ngay lúc ngoại ma giáng lâm, chữ “Định” này cũng phát huy tác dụng vượt quá sức tưởng tượng, đại thần thông giấu sâu trong tự thiếp lại đủ để trấn áp càn khôn, dừng hình vạn vận, lúc ngoại ma giáng lâm ở bên ngoài nó còn chủ động bay ra, trấn áp ngoại ma ngay tại chỗ.Ngay cả Thanh Dương Xích và Lưỡng Nghi Tụ