Toàn Thế Giới Chỉ Ta Không Biết Ta Là Cao Nhân

. Thiếu Nữ Từ Trên Trời Giáng Xuống


trước sau

 Hoàng hôn mênh mông.Ngoài cửa sổ là cơn mưa nhỏ mờ mịt, nhẹ nhàng đánh lên cửa thủy tinh, không một tiếng động.Lâm Chỉ Thủy ngồi trên ghế trong tiệm tranh chữ, cơ thể hơi nghiêng về phía trước, hai tay chắp lại với nhau nâng cằm, nhìn chằm chằm cơn mưa ngoài cửa.Hôm nay không có khách, nhưng hắn cũng không thèm quan tâm, dù sao hắn cũng có khách hàng cố định, hắn chỉ cần ngồi trong tiệm luyện chữ, vẽ tranh một hồi, dần đưa danh tiếng vào giới văn hóa truyền thống kia, sau đó chờ khách hàng đến cửa là được.Nhưng hắn vẫn hơi buồn bực.Dự báo thời tiết này thật là ngu ngốc, nói tốt sẽ không có mưa đâu?Sớm biết vậy hắn đã chuẩn bị một chiếc ô trong tiệm, không mất công phải để Tiểu Xà nhà mình đến đón mình, cũng không biết bao lâu nữa nha đầu nhát gan này mới đến.Thế nhưng, hắn vốn tưởng nha đầu Xà Tích Lộ này sẽ không dám ra ngoài một mình, không ngờ nàng vừa nghe nói hắn bị nhốt ở chỗ này, lại rất hưng phấn lập tức đồng ý.Đúng là ngày thường được hắn chăm sóc và bắt nạt quá nhiều, hiếm có cơ hội được “lấy lại danh dự”, cho nên nàng mới thoải mái như thế?Lại nói, yêu qua mạng hai năm rưỡi, cộng thêm ở chung một năm, đã ở cạnh nhau lâu như vậy hắn còn chưa được hôn nàng lần nào, thật đúng là còn không bằng cầm thú hơn cả Liễu Hạ Huệ.Thế nhưng, hành động càng thân thiết, càng quá đáng, càng hoàng bạo, càng không hài hòa – chính là đánh đòn hắn cũng đã làm, chỉ cần nha đầu này không tự ti sợ hãi như thế nữa, có lẽ bất cứ lúc nào cũng có thể.Lâm Chỉ Thủy ngây ngốc, đôi mắt không tiêu cự nhìn chằm chằm phía trước, trong mắt đầy vẻ mờ mịt.Đột nhiên –“Bịch bịch.”Chỉ nghe thấy tiếng vật nặng rơi xuống đất, ở bên ngoài cửa sổ tối tăm, đột nhiên bọt nước bắn tung tóe lên phiến đá bạc màu, dưới ánh đèn mờ ảo trong phòng, dường như những giọt nước kia bị hất lên sau đó lại rơi xuống.Lâm Chỉ Thủy không nhịn được hơi ngẩn ra, đôi mắt màu nâu tập trung, nhìn chằm chằm ngoài cửa, lại không nhìn thấy cái gì hết.“Cái gì vậy.”Hắn quay người cầm lấy chén trà vẫn còn ấm bên cạnh, nhẹ nhàng uống một ngụm.Lại nghe thấy một tiếng “bịch bịch” như có vật gì rơi xuống đất, nhưng lần này không nặng nề như vừa rồi, hình như là…Có người đang chạy lấy đà, sau đó bật lên rơi xuống đất phát ra tiếng.Lâm Chỉ Thủy nghe thấy tiếng động quay lại nhìn, đúng lúc nhìn thấy một màn –Một thiếu nữ mặc áo jacket màu đen, bên trong mặc áo sơ mi trắng, bên dưới là váy ngắn màu đen, bịch một tiếng nhảy vào vũng nước đọng ở cửa.Theo đôi chân rơi xuống đất, bọt nước bắn tung tóe, lúc đầu gối của nàng hơi cong lại, để lộ ra hình dáng đôi chân gần như hoàn mỹ, sau khi đôi chân mảnh mai thẳng tắp kia chịu tác dụng của phản lực cũng chỉ khẽ run lên, chưa từng xuất hiện sóng thịt, hiển nhiên là không có chút thịt thừa nào.Lâm Chỉ Thủy nhìn thấy hơi im lặng.Vị tiểu muội muội này ít nhất cũng được 16 tuổi đi, có lẽ tuổi không nhỏ hơn Tiểu Xà nhà mình, lại vẫn có thể ngây thơ như thế, nói tốt nữ sinh trưởng thành sớm đâu?“Hừ, biết sự lợi hại của cô nãi nãi rồi chứ!”Thiếu nữ mặc váy ngắn màu đen đứng trong vũng nước đọng, mặc cho nước mưa làm ướt làn váy của mình, sau đó lại chảy xuôi xuống đôi chân, ngược lại hơi có vẻ đắc ý dùng hai tay chống nạnh, hơi hất chiếc cằm thon thả lên, lấy dáng vẻ nhìn đời bằng cửa con mắt phát ra tiếng cười “ha ha ha ha ha”.“…”Khóe môi Lâm Chỉ Thủy hơi giật giật một chút.Đây là tận mắt nhìn thấy hiện trường thiếu nữ ngây thơ tính tình trẻ con phát bệnh chuunibyou(1) sao?(1) Chuunibyou/中二病: là hội chứng tuổi teen hay ảo tưởng sức mạnh.Hắn không nhịn được ho khan một tiếng, cầm lấy chén trà bên cạnh, lại uống một ngụm, giả vờ như bản thân không thấy gì hết.Dường như thiếu nữ mặc váy ngắn màu đen kia phát hiện nơi này có người, đột nhiên quay đầu nhìn về phía cửa tiệm tranh chữ, lúc này mới phát hiện Lâm Chỉ Thủy, nàng không nhịn được đổi sắc mặt, trên mặt đầy vẻ căng thẳng hỏi:“Ngươi nhìn thấy?”…Thời gian lùi lại năm giây trước.…Ngàn mét trên không trung.“Nhận lấy cái chết đi!”Theo tiếng gió dữ dội, Yến Thủy Thủy cắn chặt răng ngà, trong lòng phát ra tiếng quát chói tai, cứ như sao băng bay về phía mặt đất, đồng thời đôi chân mảnh khảnh đi giày da nhỏ màu đen mang theo pháp lực tràn trề, cùng với vô số hạt mưa vừa nhanh vừa mạnh, hung tợn đạp xuống đầu quái vật dưới đất.Con chim to lớn cả người tỏa ra ánh sáng màu đỏ sậm kia có

bộ lông màu xanh, lông đuôi màu đỏ, trên hai cánh còn mọc ra móng vuốt, chi dưới màu đỏ sậm rắn chắc, cả người bị từng dòng nước trói buộc, liều mạng giãy giụa.Lúc này con chim to cao cỡ nửa người này bị hai chân của nàng đá trúng, lại bị vô số hạt mưa xuyên qua đánh trúng, chỉ trong chốc lát đã trở thành bột phấn, hóa thành một luồng khí xanh đỏ rồi biến mất, chỉ còn lại một cái bóng mơ hồ màu đỏ sậm đang liều mạng chui xuống đất bỏ chạy.“Còn muốn trốn?”Yến Thủy Thủy nhếch môi, trên má trái lập tức hiện ra một lúm đồng tiền thật sâu.Giọt nước mưa còn quấn quanh cơ thể mềm mại của nàng, khiến tốc độ hạ xuống của nàng càng nhanh hơn, trong chốc lát đã vượt qua khoảng cách mấy chục mét, đuổi kịp đoàn nguyên linh của Diệt Mông Điểu, một đôi chân dài trắng nõn rắn chắc đột nhiên đạp trúng đoàn nguyên linh kia, dưới sự chấn động của pháp lực, trong chớp mắt đã tách nguyên linh của Diệt Mông Điểu ra, mặc cho tàn phách của nó đánh vào mặt đất phía dưới, bọt nước bắn tung tóe, ngay sau đó tiêu tan thành mây khói.Cơn gió điên cuồng gào thét, cơ thể của nàng mang theo quán tính kinh người lao xuống mặt đất.Yến Thủy Thủy lại không hề hoảng loạn, trong lòng suy nghĩ một chút, khống chế giọt mưa giúp nàng giảm tốc độ, tốc độ cơ thể rơi xuống đất bắt đầu chậm lại.Nàng đứng giữa không trung quan sát căn nhà cũ nát phía dưới, dựa vào linh cảm tìm được một con hẻm sâu vắng vẻ không có ai để rơi xuống, sau đó nàng không nhịn được trong lòng hừ nhẹ một tiếng.‘Hừ, chỉ là một con Diệt Mông Điểu nho nhỏ mà thôi, loại ngoại ma đẳng cấp thấp nhất này, dù cô nãi nãi mới tu hành ba mươi năm đã đủ để đối phó nó, thế mà sư tôn lại có thể không tin ta? 300 đại công, chỉ một mình ta độc hưởng.’…Nghe thấy tiếng ho khan rất nhỏ kia, nụ cười đắc ý cao ngạo trên mặt Yến Thủy Thủy lập tức cứng lại.Cần cổ máy móc quay sang bên cạnh, đột nhiên phát hiện, cũng không biết trong căn nhà gọi là “Hà Minh Hiên” ở trước mắt bán cái gì, lại có một phàm nhân đứng ở đó!Nàng lập tức luống cuống.Nếu sự tồn tại của người tu hành bị người phàm phát hiện, rất có thể sẽ dẫn tới ngoại ma giáng lâm!Ngoại ma giáng lâm vốn không giống với loại ngoại ma tự do diệt sát trên thông cáo tiền thưởng, ngoại ma giáng lâm này mạnh hơn nhiều so với tu hành giả cùng cấp bậc, hơn nữa còn rất khó viện trợ, trên cơ bản có thể nói là thập tử vô sinh!Diệt Mông Điểu chỉ là dị thú ngoại ma đẳng cấp thấp nhất, tu hành giả tầng dưới chót mới vừa bước lên con đường tu hành sẽ dẫn tới ngoại ma này, sau đó nó thôn phệ tu hành giả tầng dưới chót kia, trở thành ngoại ma tự do tồn tại trên thế gian, từ đó mới bị giới tu hành ban bố thông cáo treo thưởng.Với tu vi của nàng, đương nhiên sẽ dẫn tới ngoại ma đáng sợ hơn Diệt Mông Điểu rất nhiều!“Ngươi nhìn thấy?” Yến Thủy Thủy quay lại nhìn về phía thanh niên trẻ tuổi đứng đối diện, sắc mặt rất khó coi, trong lòng rất hoảng sợ.Ánh đèn tối tăm của tiệm tranh chữ chiếu vào khuôn mặt của nàng, chiếu rọi khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của thiếu nữ.Lâm Chỉ Thủy không nhịn được nhìn nhiều hơn một chút.Ừm, còn rất xinh đẹp, là một mỹ nhân bại hoại.“Khụ, ngươi nói cái gì?”Cố gắng không để ánh mắt mình nhìn giọt nước đang chảy xuôi trên đôi chân thiếu nữ, Lâm Chỉ Thủy nhẹ nhàng ho khan một tiếng, cho nàng một nụ cười yên tâm, nói: “Đừng lo lắng, ta không thấy gì hết.”Nếu không nhìn nhầm, hình như nàng có mặc quần tất, tín nhiệm giữa người với người không còn sót lại chút gì. 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện