Buổi tối Lâm Thủy Trình làm bao tử heo, nấu canh cải thảo cùng tôm xào măng tây thanh đạm thơm ngon, dùng cháo trắng thay thế cơm tẻ nấu với hột vịt bách thảo cùng thịt nạc. Làm dạ dày khó chịu của Phó Lạc Ngân giảm đi nhiều.
Trong khi chờ hắn ăn cơm,Lâm Thủy Trình đi tắm. Mỗi lần Phó Lạc Ngân tới, Lâm Thủy Trình sẽ tắm rửa sạch sẽ từ trên xuống dưới một lần.
Phó Lạc Ngân một bên từ từ uống cháo, một bên xử lý các loại công việc. Đợi đến khi hắn đem mọi chuyện làm xong cháo cũng đã nguội, hắn mới phát giác Lâm Thủy Trình vẫn chưa đi ra.
Phó Lạc Ngân đứng dậy đi vào phòng nhìn một chút.
Phòng tắm trong phòng ngủ lớn mang hơi nước mờ mịt, mèo bò sữa ngồi xổm bên cửa hơi lo lắng dùng móng vuốt cào cào vách tường kêu meo meo.
Phó Lạc Ngân đẩy cửa đi vào, nhiệt khí bốc lên ầm ầm, Lâm Thủy Trình nằm trong bồn tắm nhắm hai mắt đang ngủ.
Thời điểm hắn tiến vào mang theo hơi lạnh làm Lâm Thủy Trình có phần không thoải mái, nước đã nguội lạnh, Lâm Thủy Trình hướng vào bên trong co rút lại, chỉ cảm thấy càng ngày càng lạnh.
Phó Lạc Ngân trực tiếp đem cậu từ trong bồn tắm vớt ra, Lâm Thủy Trình kinh hãi cả người giống như đuôi cá nảy lên lại bị hắn nhấn về trong lồng ngực, ngã xuống giường một cách thô bạo.
Phó Lạc Ngân đêm nay vốn quyết định nghỉ ngơi thật tốt, thế nhưng vừa thấy được bộ dáng này của Lâm Thủy Trình như thể gặp quỷ không khống chế được.
Buổi tối Lâm Thủy Trình lại bị hắn làm khóc, rút ra rút vào mà khóc thút thít lại yêu kiều cọ sát tựa như yêu tinh. Cậu buông thả không biên giới —— cũng không phải là không chịu nổi thật, làm bộ làm tịch như vậy có hơi giả tạo.
Phó Lạc Ngân rất thiếu kiên nhẫn với diễn xuất của cậu, càng sẽ không dỗ dành, thấp giọng ép cậu hỏi: "Còn khóc không?"
Lâm Thủy Trình như là thật sự không hiểu, hoặc là khắc chế không nổi, cậu chui vào lồng ngực hắn trầm thấp nức nở nói hai chữ để xin tha. Phó Lạc Ngân mới đầu không phản ứng kịp, sau đó cả người hơi chấn động một chút: "Cậu nói gì?"
"Lão công." Lâm Thủy Trình mơ mơ màng màng nói, "Anh làm em đau quá."
Cậu cầm lấy cổ tay Phó Lạc Ngân, vừa oan ức lại tức giận. Bọn họ một là quân nhân, một là học sinh quanh năm ngâm mình ở phòng thí nghiệm, thân hình sức mạnh đều cách xa, cậu dùng lực nắm lấy giống như con mèo nhỏ gãi gãi vậy. Phó Lạc Ngân muốn động, Lâm Thủy Trình căn bản không cách nào chống cự.
Phó Lạc Ngân đầu tiên là thấy buồn cười —— Lâm Thủy Trình còn thật đem đoạn quan hệ này nghĩ nghiêm túc như vậy, sau lại cảm thấy một nơi nào đó dưới đáy lòng trở nên mềm nhũn còn có một loại rung động kỳ diệu nào đấy.
Được người yêu thích cũng không phải một chuyện xấu.
Nghĩ đến việc còn ở lại nơi Lâm Thủy Trình thời gian dài, hắn thả nhẹ động tác, do dự một chút nhẹ nhàng hôn lên hai gò má cậu: "Được rồi, đừng khóc, tôi nhẹ chút là được."
Lâm Thủy Trình lúc này mới ngừng khóc: "Anh nói chuyện nhớ giữ lời."
Hắn sẽ không dỗ người, trước đây ngay cả khi cùng Hạ Nhiên ở bên nhau hắn cũng chưa từng dỗ. Hạ Nhiên nhiều tâm tư, cậu ta được cha đích thân dạy dỗ học được một chút chủ nghĩa đại nam tử, lúc đó nhuệ khí hai người chưa bị cuộc sống mài sáng, mũi nhọn đấu với đao sắc, khắp nơi tổn thương lẫn nhau. Đừng nói dỗ người, hai người gây gổ đều là trực tiếp ném sách đánh nhau.
Năm tháng dài lâu rốt cuộc vẫn thay đổi trên người hắn một vài thứ.
Phó Lạc Ngân nhìn con mắt cậu đỏ hoe bộ dáng chơi