"A Diễn!" Không biết ai là người nói đầu tiên, mọi người đều ngạc nhiên đứng dậy.
"Anh về rồi à?" Chu Khán Thanh kích động không thèm đánh Đoàn Văn Tranh, vội vàng đứng lên lảo đảo chạy qua hướng Ôn Diễn, không rõ khẩn trương hay kích động mà giọng nói có chút gì đó lộn xộn: "A Diễn, sao anh về sớm thế? Em...tay anh thế nào rồi?"
Ôn Diễn cười cười: "Sao cái tính hấp tấp của cậu mãi chẳng thay đổi gì vậy?"
"Thì...!người ta thấy anh về nên kích động chứ còn làm sao nữa?!"
Ôn Diễn không nói gì quay sang nhìn Tiết Lan.
"Đội trưởng!" Tiết Lan hơi co quắp đứng dậy.
Cậu có rất nhiều chuyện muốn nói với Ôn Diễn, không chỉ là chuyện của LGW mà còn có cả Chu Khán Thanh, Lộ Du, Đoàn Văn Tranh, còn có...cá nhân cậu.
Nhưng Tiết Lan vẫn cảm thấy hơi thấp thỏm.
Thực ra đêm nào cậu cũng đưa tay lên trán nghĩ ngợi, sợ mình không đủ quyết đoán, không đủ tài năng để làm đội trưởng.
Kinh khủng hơn cậu sợ sau khi Ôn Diễn thấy đống rắc rối cậu bày ra sẽ thất vọng khi đã đặt tương lai LGW vào tay mình.
"A Diễn, anh chưa trả lời câu hỏi của em!" Chu Khán Thanh vội vàng la lên: "Anh về khi nào? Đến xem bọn em thi đấu à? Tay anh khỏi chưa? Khôi phục đến đâu rồi? Anh..."
Chu Khán Thanh hưng phấn bắn rap nửa ngày, Ôn Diễn bất đắc dĩ đưa tay lên chặn miệng y: "Nhiều câu như vậy cậu muốn anh trả lời thế nào?"
"Thì..."
Chu Khán Thanh đang còn muốn nói nữa, Ôn Diễn đã quay sang dịu dàng nhìn Tiết Lan, nói với mấy người còn lại: "Tôi có lời muốn nói riêng với đội trưởng."
Chu Khán Thanh vội vàng gật đầu, định cùng Lộ Du đi ra ngoài mới phát hiện Đoàn Văn Tranh vẫn còn đang ngồi trên ghế sopha, nhất định không chịu đứng dậy.
"...." Chu Khán Thanh vội vàng chạy tới kéo tay anh: "Đi thôi, hai chúng ta còn chưa quyết đấu xong!"
"Cậu bảo ai hai chúng ta với cậu cơ?" Đoàn Văn Tranh rụt tay về, sầm mặt nhìn Ôn Diễn: "Tôi ngồi đây không đi đâu cả."
Chu Khán Thanh càng nghe càng tức, xắn tay áo lên hỏi: "Đoàn Văn Tranh mẹ nhà cậu, A Diễn anh ấy..."
Tiết Lan thấy anh không muốn đi, vội vàng khuyên ngăn: "Ra ngoài nói."
Ôn Diễn gật đầu nhường đường cho cậu, ai ngờ Đoàn ăn vạ dứt khoát đứng dậy, đen mặt lao thẳng ra ngoài.
Đương nhiên Tiết Lan biết anh đang giận, chỉ là cậu thực sự có chuyện quan trọng về chiến đội cần nói với Ôn Diễn, thôi thì...lát nữa đi dỗ anh vậy.
Tiết Lan nghĩ xong thì phòng nghỉ chỉ còn lại mỗi mình cậu và Ôn Diễn, lúc này mới nghiêm túc gọi: "Đội trưởng."
"Đã nói anh không phải là đội trưởng rồi." Ôn Diễn ngồi xuống ghế sô pha, ra hiệu cho cậu ngồi bên cạnh.
Tiết Lan thấy thế cũng ngồi xuống, thẳng lưng như học sinh tiểu học trong giờ kiểm tra.
Cậu nói: "Trong khoảng thời gian này chúng ta đánh thắng trận bán kết, trước mắt đã vào vòng chung kết, trong đội ai ai cũng cố gắng, không vì thiếu đội...mà không luyện tập kỹ, anh cứ yên tâm."
"Anh Khán Thanh đánh Đột kích bảo vệ Y tá rất tốt, không chỉ bảo vệ Lộ Du mà còn..."
Ôn Diễn nở nụ cười nghe hết lời cậu nói, bỗng nhiên hỏi: "Thế còn em?"
"Tôi?"
Cậu bỗng nhớ ra hôm nay mình không nghe lời hắn khuyên bảo, nhất quyết bỏ chuyện hộ tống chìa khóa cho Chu Khán Thanh để vòng lại cứu Đoàn Văn Tranh.
Tiết Lan khẩn trương cúi đầu: "Tôi, tôi biết lúc nãy tôi không tốt, rõ ràng anh đã nhắc nhở tôi nhưng mà tôi...nếu anh ở đó, anh có thể làm tốt hơn tôi."
"Không, em làm rất tốt.
Thi đấu thế nào, mỗi người chỉ huy sẽ có cách làm riêng của họ.
Kết quả trận thi đấu hôm nay rất đẹp, em không chỉ ưu tú mà còn có thể làm tốt hơn anh." Ôn Diễn bật cười, đơn giản giải thích lại tình hình trận đấu rồi bảo: "Hơn nữa không phải anh hỏi cái này, anh hỏi em có sống tốt hay không?"
Tiết Lan không nghĩ hắn lại nói thế, xấu hổ gãi đầu.
"Tốt lắm, mọi người đều chăm sóc cho tôi.
Tôi cũng rất cố gắng huấn luyện không làm mọi người thất vọng." Tiết Lan nói đến đây, chờ mong nhìn về phía Ôn Diễn: "Tay anh thế nào rồi? Lần này về...?"
"Không đi nữa." Ôn Diễn cười nói: "Thực ra thời gian khôi phục của anh dự đoán là khoảng sau giải đấu trong nước, nhưng bác sĩ nói phục hồi rất tốt, không còng vấn đề gì."
"Thật hả?" Tiết Lan chưa tin lắm.
"Ừ."
Giọng nói của Ôn Diễn rất có tính lừa người khiến người ta tin phục, tầm mắt hắn lơ đãng nhìn sườn mặt của Tiết Lan, bỗng chốc dừng lại.
Nguyên bản hắn cho rẳng gương mặt cậu vốn chỉ hồng hồng do xấu hổ, ai dè nhìn kỹ mới phát hiện ra là có người véo.
Lông mày Ôn Diễn nhăn lại, giơ tay chạm vào gương mặt Tiết Lan.
"Sao lại đỏ?"
Cậu chợt nhớ ra nãy mình bị Đoàn Văn Tranh tập kích, vội vàng vỗ mặt: "Không có gì! Tôi không cẩn thận chạm vào."
Hắn hỏi tiếp: "Lúc anh không ở đây Reset có làm gì em không?"
Tiết Lan khẩn trương ngẩng đầu, phát hiện Đội trưởng Ôn nhìn chằm chằm mình.
"Không có!" Tiết Lan nghiêm túc đáp.
Ôn Diễn nghe vậy mới nhẹ nhàng thở ra lại thấy hai mắt Tiết Lan sáng lấp lánh: "Anh ấy rất chăm chỉ, biết suy nghĩ cho đội.
Nếu lúc nãy không nhờ