Ván đấu thứ nhất thuộc trận chung kết giải đầu [Ánh sáng tận thế] trong nước bắt đầu.
"Hoan nghênh mọi người đã tới tham dự giải đấu trong nước, hai đại diện của chúng ta theo thứ tự là LWG và Lôi Đình! "
Lời tiếp theo của bình luận viên đã bị nhấn chìm trong tiếng hét chói tai của khán giả.
Chiến trường năm nào cũng có rất nhiều người cổ vũ, tuy LGW đã liên tục vô địch rất nhiều năm nhưng giờ phút này LGW đã không còn là LGW của ngày xưa –
"Chiến đội LGW là bạn cũ của chúng ta, năm nay họ đã mang đến cho khán giả những màn giao tranh đặc sắc, sau đây tôi xin lời LGW lên sân thi đấu!"
Khán giả trong sân giơ cao lightstick sau đó hét tên thần tượng của mình, cuối cùng toàn bộ ánh mắt tập trung vào thân ảnh cao gầy bước lên cuối cùng.
Hội trường đang ầm ĩ bỗng dưng như bị bấm công tắc tạm ngừng, hoàn toàn yên tĩnh.
Không biết ai là người đầu tiên gào lên –
"Wind!!!"
Một tiếng làm cho không khí có một vết nứt, làn sóng "Wind" thứ hai nhanh chóng ập xuống.
Đây là thanh xuân, là thần tượng của bọn họ.
Cảm xúc chạm tới đáy lòng tuyển thủ trên sân thi đấu, bọn họ đặt bàn phím xuống, không hẹn mà cùng ngẩng đầu về phía khu vực lightstick của mình.
Từng hàng từng hàng như những ngôi sao sáng giữa bầu trời đêm soi đường cho bọn họ tiến về phía trước.
Tới khi bọn họ lần lượt xưng vương, đạt được những điều mình muốn.
Ánh mắt Tiết Lan lần nữa nhìn về phía Ôn Diễn, thời gian quay ngược khoảng hai mươi phút trước.
Chai nước rơi xuống sàn nhà, lăn đến chân ghế sopha.
Hắn cúi xuống nhặt nó lên nhưng không nhìn Tiết Lan.
Cậu đứng tại chỗ giống như trẻ nhỏ chờ bị phụ huynh mắng: "Xin lỗi, tôi không muốn vì bất kỳ nguyên nhân gì làm cho anh phân tâm.
Tôi biết mỗi trận thi đấu quan trọng với anh đến nhường nào! "
"Sao em phải xin lỗi?"
Ôn Diễn không đặt chai nước lên bàn mà nắm chặt trong tay.
Tiết Lan giương mắt nhìn hắn, nhất thời không biết nói gì.
"Em không cần phải làm thế.
" Ánh mắt Ôn Diễn bằng phẳng không nhìn ra cảm xúc: "Bất kể em làm cái gì cũng không cần phải xin lỗi, bởi lẽ đây là chuyện anh không có lập trường để nói tha thứ, nhưng nếu xét theo ý kiến cá nhân, anh đều tha thứ cho em.
"
Tiết Lan khó hiểu hỏi lại: "Nếu tôi làm chuyện xấu thì sao?"
Ôn Diễn chắc chắn: "Em sẽ không làm.
"
Khóe mắt Tiết Lan chua xót, nghiêm túc nói: "Anh Diễn, anh đúng là người tốt nhất thế giới.
"
"Sao lại phát thẻ người tốt cho anh?" Ôn Diễn hơi ngẩn người, giọng nói mang theo chút ý cười bất đắc dĩ: "Anh thực sự không muốn làm người tốt, thậm chí anh còn muốn thử xấu xa một lần.
"
Tiết Lan ngạc nhiên không ngờ Ôn Diễn dám nói những lời thật lòng với cậu.
Bình thường hắn luôn là người trưởng thành nhất cả đám, giờ không nhịn được!
Chắc chắn hắn thích Đoàn Văn Tranh lắm.
"Nếu là tôi, tôi cũng không cam lòng.
" Cậu càng áy náy hơn, cân nhắc một lúc rồi nghiêm túc đưa ra lời đề nghị: "Vậy chúng ta cạnh tranh một lần đi, tôi không ngại.
"
Ôn Diễn:???
Hắn đứng dậy trước ánh mắt ngạc nhiên của Tiết Lan, khó hiểu hỏi: "Em biết mình đang nói gì không?"
Tiết Lan rũ mắt, nãy cậu phải dùng hết dũng khí mới nói ra được mấy lời đó.
Tầm mắt Ôn Diễn dừng ở trước mặt Tiết Lan sau đó nhớ tới hôm trước mặt cậu đỏ, hơi tò mò vươn tay véo thử.
Quả nhiên mềm thật.
Tiết Lan ngạc nhiên nhìn hắn, mờ mịt hỏi chấm hỏi chấm đầy đầu.
Sau đó Ôn Diễn cười ha ha như nghe được chuyện gì buồn cười lắm: "Sao anh cảm thấy! em không hiểu ý anh nhỉ?"
Tiết Lan gấp tới độ nói lắp: "Tôi, tôi hiểu!"
Không em không hiểu.
Có lẽ em ấy muốn cạnh tranh để hắn nhận lại chức đội trưởng, hoặc cũng chỉ đơn giản xin lỗi vì tưởng mình đã lấy đi mọi thứ của hắn.
Nhưng dù là chuyện gì đi chăng nữa, có lẽ đã không còn quan trọng.
Ôn Diễn đeo bàn phím lên ra ngoài phòng nghỉ: "Nào, đi thôi.
"
Tiết Lan vội vàng bước nhanh theo hắn: "Đội! à không, anh Diễn?"
Ôn Diễn không dám nhìn vào đôi mặt cậu, nhẹ nhàng nói: "Một tuyển thủ chuyên nghiệp sẽ biết cách điều chỉnh tâm lý, chỉ cần bước vào sân thi đấu là phải có được trạng thái tốt nhất.
"
Dứt lời, hắn nhìn Tiết Lan một cái thật sâu, ánh mắt nhìn một hồ nước yên bình.
"Đương nhiên, anh hy vọng em mãi mãi không cần hiểu.
"
Tiết Lan hít một hơi, ngẩng đầu nhìn về phía màn hình sắp bắt đầu trận đấu.
"Kế hoạch C, người cầm chìa khóa! " Tiết Lan mở bản đồ nhỏ ra, tập trung cả đội trong chốc lát.
Đám người đứng thành hàng chỉnh lại súng ống, vừa chờ đợi khoang thuyền mở ra vừa chờ đợi Tiết Lan quyết định.
Tầm mắt cậu liếc qua nhân vật của Ôn Diễn, hắn biết giờ phút này nếu mình cầm chìa khóa sẽ trở thành gánh nặng cho người khác, đành nghiêm mặt nói: "Em cầm đi.
"
Trận đấu chính thức bắt đầu.
Cả hai bên phân chia đội hình theo kế hoạch sẵn, lần lượt xuất kích.
"Đội trưởng?"
"Đưa Lưu Kỳ đến boong tàu.
" Viên Hạo Nhiên trả lời đồng đội rồi nói ra suy nghĩ