Edit: Kidoisme ( 〃▽〃)
“Gọi anh trai đi rồi ngày mai anh đưa em bay cao.”
Không ngoài dự đoán, gương mặt Tiết Lan dần đỏ lên với tốc độ ánh sáng.
Đoàn Văn Tranh bận lắm nhưng vẫn không bỏ được cái thú vui thích ngắm bạn nhỏ da mặt mỏng không biết trốn đi đâu, tâm trạng tốt đến mức không thể nào tốt hơn nhanh chóng quay người về ngủ, trước khi đi còn không quên đóng cửa giúp Tiết Lan: “Ngủ sớm đi, ngủ ngon.”
Nhưng anh vừa bước đến cửa, góc áo đã bị người ta nắm.
Đoàn Văn Tranh ngạc nhiên quay lại chỉ thấy nhóc con đứng sau vừa kéo vừa vò áo anh.
Cậu cúi thấp đầu để lộ ra hai cái tai đỏ bừng, ậm ừ mãi không nói nên câu nhưng nhất định không chịu tha cho góc áo của Đoàn Văn Tranh.
Đoàn Văn Tranh cố lắm mới không để cho mình cười ầm lên, rõ ràng anh chỉ định trêu một chút ai ngờ bạn nhỏ ngoan thế, tưởng mình nói thật.
Thấy mãi mà Tiết Lan không nói ra được, Đoàn Văn Tranh cũng thấy thương định xoa đầu cậu bảo thôi…
Đột nhiên Tiết Lan ngẩng đầu giống như đã hạ quyết tâm –
“Anh Tranh, cố lên!!!”
Tất nhiên – Anh Tranh với Anh trai là hai xưng hô cách xa nhau cả cây số, mấy đứa Mập Mạp cũng gọi anh là Anh Tranh… Nhưng cách gọi của Tiết Lan vẫn khiến cho động tác của Đoàn Văn Tranh dừng lại, ánh mắt anh khẽ chạm vào bạn nhỏ xấu hổ bừng bừng hệt sắp khóc đến nơi.
Đoàn Văn Tranh hốt hoảng dời mắt ho nhẹ hai tiếng, đẩy thẳng người vào trong phòng: “Rồi rồi, ngủ đi.”
Tiết Lan cứ như vậy bị anh túm về phòng, còn chưa kịp nói gì thì người ta đã đi mất.
Cậu mờ mịt gãi đầu, không rõ đã nói sai ở đâu.
….
Trận đấu đoàn đội bị đẩy lên so với dự kiến.
Dựa trên quy tắc của trại huấn uyện, trước khi cuộc thi chính thức diễn ra thì các đội chênh lệch điểm số lớn có quyền khiêu chiến với nhau, đối phương cũng có quyền ứng chiến hoặc từ chối.
Thực ra thì nếu từ chối cũng không ảnh hưởng gì đến xếp hạng, mà nếu chiến thắng thì có thể nhận được số điểm chênh lệch giữa hai đội, từ đó nâng cao xếp hạng của mình.
Quy tắc mê người như vậy nhưng trong trại tập huấn rất ít người dám khiêu chiến thẳng với đội đang đứng số 1.
Đại đa số mọi người sẽ lựa chọn khiêu chiến với đội hơn mình tầm 50 điểm, vừa đảm bảo an toàn mà nếu thua cũng không ảnh hưởng nhiều.
Giờ phút này Tề Tư Vũ đang đại diện cho đội đi họp cũng như tuyên bố bọn họ muốn khiêu chiến với đội của Đặng Duệ Thu.
“Gì? Tôi không nghe lộn phải không? Bọn họ muốn…?”
“Má ơi khiêu chiến cũng không biết sức mình ở đâu hả? Hạng bét đi so với hạng 1? Khùng rồi, nếu là tôi chắc chắn tôi sẽ từ chối!”
“Thôi đừng nói, bọn họ hạng bét chứ trình có hạng bét thật đâu???”
“Này….”
….
“Dựa vào cái gì bắt tụi này đánh? Đánh thắng cũng chả có tí lợi ích nào!” Tề Tư Vũ còn chưa mở miệng, hai gã đội viên phía Đặng Duệ Thu đã cười nhạo cậu ta.
Mọi người bắt đầu ồn ào tranh luận, đám thực tập sinh đều lộ vẻ mặt không tốt.
Tiết Lan ngồi sau bọn họ, lặng lẽ đánh giá từng người.
“Lan Lan?”
Tiếng gọi nhẹ kéo Tiết Lan về với thực tại, cậu ngạc nhiên quay đầu thấy người đứng sau là Tô Nhất Ngữ.
Cậu ta nhìn Tiết Lan, muốn nói lại thôi: “Cậu….”
Tiết Lan thấy cậu ta co quắp, chủ động hỏi lại: “Tôi làm sao?”
“Tôi….” Tô Nhất Ngữ dừng một chút: “Tay cậu tốt lên chưa?”
Tiết Lan gật đầu: “Đừng lo, không có chuyện gì đâu.”
Nhưng Tô Nhất Ngữ vẫn không yên tâm, Tiết Lan cũng không hiểu cậu ta muốn nói gì.
Trong lúc Tiết Lan nghi hoặc đánh giá Tô Nhất Ngữ, cậu ta nhấp môi một lúc rồi bắt đầu nói: “Tôi….
Tôi hơi hồi hộp, sợ sẽ liên lụy đến mọi người.”
Thấy Tô Nhất Ngữ vẫn không yên tâm, Tiết Lan định an ủi cậu vài câu.
Đột nhiên bên cạnh vang lên một giọng nói lạnh băng cứng đờ: “Bị thương tay?”
Giọng nói quen thuộc đến mức Tiết Lan nghe xong phải hít ngược một hơi khí lạnh, cứng họng nhìn Ôn Diễn đứng cách hai người không xa.
Hắn nói chuyện làm Tiết Lan hơi chột dạ tại chỗ, một lúc lâu sau cũng không dám quay đầu chào hỏi.
“Đây chỉ là một cuộc thi nhỏ do trại tập huấn tổ chức không tính vào điểm tích lũy tổng thể, nếu bị thương thì nên nghỉ, phải phân rõ được cái gì lợi, cái gì hại.”
Ôn Diễn đi qua trước mặt Tiết Lan rồi liếc qua cổ tay cậu, sắc mặt trầm đến đáng sợ: “Nếu em còn không hiểu, cái giá mà em phải trả sau này sẽ rất đắt.”
“Không sao đâu, tôi chỉ bị thương nhẹ…”
Ai ngờ Ôn Diễn nghe xong trực tiếp cầm tay cậu, không nặng không nhẹ ấn một cái…
Động tác bất ngờ của hắn khiến Tiết Lan nhất thời không phản ứng kịp, vết thương chưa khỏi đau nhói làm cậu theo bản năng hô ra tiếng.
Sắc mặt Ôn Diễn xanh mét, trầm mặc nói: “Nghỉ thi đấu đi.”
Giọng nói của hắn không lớn nhưng ánh mắt của mọi người đều tập trung về phía Tiết Lan.
Đây không phải ý Ôn Diễn muốn thể hiện nhưng trông hắn thực sự có vẻ rất tức giận với lại nhìn ánh mắt kiên định của Tiết Lan cũng khiến không ít người xung quanh hiểu lầm.
Tuy Ôn Diễn trong trại huấn luyện không hay nói cười nhưng cũng chưa bao giờ nặng lời với bất kỳ thực tập sinh nào, hắn vừa dứt lời toàn phòng họp trở nên yên lặng, ai cũng như vô tình nhìn lướt qua hai người bọn họ.
Người khác thì không hiểu, nhưng Tiết Lan lại rõ mười mươi phản ứng của hắn.
Trong nguyên tác, Ôn Diễn bị thương ở thời kỳ đỉnh cao của sự nghiệp do luyện tập quá độ, hắn tái phát chấn thương tại trận đấu quan trọng nhất.
Để không ảnh hưởng đến đồng đội, Ôn Diễn lựa chọn việc giấu diếm mọi người tiếp tục thi đấu – kết quả hắn chiến thắng, cũng khiến cho vết thương trễ hẹn thời gian điều trị tốt nhất, cho đến bây giờ gần như không còn cách nào cứu vãn.
Hắn đành phải đến trại huấn luyện hi vọng rằng có thể tìm ra ‘người nối nghiệp’ trong đám thực