Edit: Kidoisme
Tiết Lan ngồi ngu trước máy tính tầm ba giây mới hiểu đồng đội của mình đang nói cái gì.
Nhân vật của Đoàn Văn Tranh đang thủ bên cạnh cửa sổ, mà góc bắn lại rất nhỏ, nếu cậu đứng cạnh anh sẽ trở thành tấm bia di động cho đội bạn bắn thành tổ ong, cho nên Tiết Lan mới chọn cách ngồi xuống trị liệu cho anh.
Nhưng ở cái góc độ này nhìn qua...hầy, cái tư thế cậu ta đang nghĩ đến, đúng là quá sâu xa.
Sau khi kết thúc kỹ năng, Tiết Lan vội vàng vàng đứng dậy trốn đến vị trí an toàn.
"Em nói này Tranh ca, anh n*ng thì tìm chỗ khác mà n*ng, hai anh em vì anh mà vào sinh ra tử sống chết không rõ, anh lại núp ở đây làm mấy chuyện đồi bại, nếu em mà đến chậm một chút có phải con anh cũng sinh xong rồi phải không?"
"......"
"Ờ, nhớ gửi tiền mừng."
Giọng nói lười biếng từ MicTeam truyền vào kéo theo trái tim của Tiết Lan đập lỡ một nhịp.
Mặc dù cậu chưa từng nghe qua âm thanh nào như vậy, nhưng trong nháy mắt Tiết Lan đã có thể vênh mặt lên kết luận, câu nói này đến từ vị trí của Đoàn Văn Tranh.
Có thể anh không để ý, nhưng tai của Tiết Lan thì đã đỏ bừng bừng rồi.
"Hề, anh biết không, BabyCandy này chính là một hotgirl trên mạng đó, xinh lắm luôn, ngày nào lão Thất cũng xem livestream của cô ấy! Anh nhìn này, bây giờ cô ấy vẫn đang live đó!"
MicTeam lại ồn ào liên tục, có vẻ như đối phương đang ở trong quán net, âm thanh hỗn tạp khắp nơi kéo đến khiến Tiết Lan cảm thấy không hô hấp nổi.
Livestream? Đang Live? Chết mẹ!
Đừng có nói là...!
"Thế nào anh? Xinh chưa?"
Tiết Lan cứng đờ cúi đầu nhìn xuống bộ váy hồng hở vai, ông trời ơi cho tôi kiếm một cái lỗ nẻ nào đó để chui xuống có được không hả?!
Đen mặt nhanh tay vả lệch cái camera sang hướng khác.
Tiết Lan đang thao tác trên máy tính, tuy rằng cậu có thể dùng di động để ngó qua cái mặt mình trong livestream nhưng cách làm cụ thể thì cậu không biết.
Tiết Lan tìm nửa ngày cũng không thấy cách tắt live, nhưng mà nếu như camera không chiếu thẳng vào mặt cậu thì cậu cũng quyết định tạm thời bỏ qua suy nghĩ đó.
Cơ mà MicTeam thì nhất quyết không bỏ qua cho cậu!
"Ơ, sao không thấy? Anh thấy gì không Tranh ca? Dễ thương không? Sao hai người quen nhau thế? Cũng không thấy anh nói chuyện, tán nhau bằng bàn phím à? Thêm Wechat hay QQ gì chưa? Nếu có...hì hì...tài nguyên gì ngon, anh nhớ chia sẻ cho em xem với...."
Mặt Tiết Lan từ trắng chuyển sang hồng, đang nghĩ bụng có nên gõ phím cảnh cáo người anh em lắm mồm kia hay không thì đã nghe thấy một tiếng cười nhẹ phát ra từ MicTeam.
Quả nhiên, lắm mồm ngay lập tức hỏi lại: "Anh cười cái gì?"
Đoàn Văn Tranh không trả lời, anh trai theo đuôi cũng không nhịn được nữa, gào mồm lên mắng: "Mập mạp kia, con mẹ ông có biết ông đang mở mic không?"
"......."
Thế là thế giới trở về trạng thái bình yên.
Tận cho đến khi người bên kia lười biếng lên giọng mang theo ý cười một lần nữa: "Ở tầng một trước mặt, lão Thất vòng sau, Mập Mạp công cửa."
Anh Mập Mạp vừa lên cầu thang ngay lập tức uất ức xuống lầu.
Đầu ngón tay của Tiết Lan vẫn còn run, lúc này cậu không đuổi kịp Mập mạp, thế là quyết định ngoan ngoãn theo đuôi Đoàn Văn Tranh.
Chưa đến một phút sau, Mập mạp ở cửa gào vào trong Mic team: "Cửa sổ thứ hai bên trái, còn đúng một máu thôi!" Sau khi bị gạt, anh ta tiếp tục sầu đời: "Đậu má em gái sao không theo anh! Anh chết mẹ rồi em ơi!"
Người được gọi là Lão Thất đã di chuyển từ phía sau lên, nghe Mập mạp báo vị trí thì nhanh chóng công thẳng vào cửa.
Nhưng vừa đến nơi thì máu văng tung tóe, lão Thất còn lại đúng một máu!
Nòng súng của Đoàn Văn Tranh dí thẳng qua khe hở cánh cửa, giờ phút này anh đang tìm cơ hội bắn, ánh sáng lóe lên kèm theo âm thanh hệ thống: [Reset đã hạ LGW - Wind].
Tiết Lan nhìn chằm chằm vào dòng thông báo, trong lòng cậu bốc lên một ngọn lửa, cảm thấy so với chính mình tự tay giết được người còn kích thích hơn gấp trăm lần.
Cậu quyết định không cứu Mập Mạp với Lão Thất mà ở lại với Đoàn Văn Tranh là bởi vì cậu không am hiểu vị trí này, nếu liều mạng đi qua không cẩn thận sẽ chữa lợn lành thành lợn què.
Mà lúc này ngó Ôn Diễn đang trẻ khỏe đột nhiên ngủm củ tỏi, bình luận trong nháy mắt nổ tung.
@Ôn Phong Chi Nam: Cái gì đếy anh em?? Wind vừa bị người ta bắn nát sọ đúng không???
@Ngôi sao trên biển: May mắn hả?
@Bà Ôn được chính phủ công nhận: Chồng tôi sao có thể bị một người qua đường bắn chết chứ!
@Niệm kinh trong quán net: Làm sao? Đồ ăn cuối cùng cũng chỉ là đồ ăn thôi, Ôn Diễn già rồi, nên về dưỡng lão đi!
@Wind- vĩnh viễn không giải nghệ: Con mẹ mày! Cút!
....!
Phòng Livestream nháy mắt bị bình luận bao phủ, Tiết Lan lười ngồi nhìn bọn họ cãi nhau, quyết định không tham gia vào trận chiến lần này.
"Đệt mẹ?! Chết rồi?" Mập Mạp vui vẻ nhảy nhót trong MicTeam: "Chúng ta bắn chết tuyển thủ chuyên nghiệp? Ơ, sao đội mình có mỗi mình tôi chết?"
Cậu ta vừa nói vừa tìm công lao bao biện cho sự ra đi sớm của mình: "Chúng ta nhân thời gian họ chưa sống lại đẩy nhà đi...ơ vãi?"
Cậu ta còn chưa nói xong, Tiết Lan đã nghe thấy bốn tiếng súng dồn dập ở căn phòng bị bỏ hoang, máu của lão Thất tụt như tình cảm của người yêu cũ.
"Bên kia ba người...không đúng! Bốn người! Y tá bên đó còn sống, ở hướng các cậu đấy!"
Cảm xúc của Tiết Lan cũng khẩn trương lên gấp hai, ba lần.
Tuy rằng bốn người còn lại không phải tuyển thủ chuyên nghiệp, thế nhưng rank (hạng) của bọn họ đều là Tinh Anh, nếu như cậu chơi vị trí đột kích chắc chắn có thể cùng Đoàn Văn Tranh xông thẳng lên team địch...Nhưng, thôi không kể nữa, trong tay cậu bây giờ chỉ có tấm khiên thôi.
"47 giây."
Trong khi Tiết Lan đang khẩn trương tính toán tình cảnh hiện tại, MicTeam lại vang lên giọng nói lười biếng quen thuộc.
Điều anh nói là thời gian Ôn Diễn sống lại.
"Đủ."
"Này...." Anh nhìn lướt qua ID game của Tiết Lan, ý cười bên môi đậm lên rất nhiều: