Edit: Kidoisme
“Mấy cậu đang làm gì?”
Giọng nói lạnh lùng của Ôn Diễn lần nữa vang lên, Tiết Lan cứng đờ quay đầu lại nhìn hắn không biết đứng sau hai người từ bao giờ.
Trong lúc mờ mịt, cậu nhớ lại câu chuyện đang cùng Đoàn Văn Tranh bàn luận…
Hình như là tình đồng đội.
“Buôn chuyện.”
Tiết Lan còn đang mải miết chau chuốt từ ngữ, Đoàn Văn Tranh đã mở miệng đáp lại.
Cậu mặc định Ôn Diễn vì Đoàn Văn Tranh nên mới đuổi đến đây, cảnh tượng công thụ chính tán tỉnh nhau không phải là điều mà chó độc thân như cậu nên nhìn ngó, Tiết Lan vội vàng biết mình biết ta nhanh chóng chuồn trước: “Các anh cứ tiếp tục đi, em về phòng…”
Nhưng cậu còn chưa bước được hai bước đã bị Đoàn Văn Tranh túm cổ áo xách về.
“Chạy đi đâu?” Đoàn Văn Tranh vừa giữ chặt cậu vừa cười nhạt với Ôn Diễn: “Huấn luyện viên Ôn còn chuyện gì không? Tôi với Lan Lan định cùng nhau luyện tập.”
Ủa? Bọn họ nói cùng luyện tập khi nào thế? Sao cậu không biết?
Tiết Lan mờ mịt nhìn Đoàn Văn Tranh rồi lại nhìn Ôn Diễn, quả nhiên mặt hắn đã đen sì.
Chết rồi!!!
Đoàn Văn Tranh rõ ràng là đang giận, hai người này đang cãi nhau, sau đó bị hấp dẫn bởi nhau mà không hề hay biết!
Chắc chắn anh đang thu hút sự chú ý của Ôn Diễn, còn Ôn Diễn thì đã mắc câu, nhưng hắn nhất định không chịu thừa nhận.
Tiết Lan vừa nghĩ vừa bày ra gương mặt hận rèn sắt không thành thép.
Thật không may hai vị ôn thần đều đang nhìn chằm chằm cậu, ngó cái mặt sâu xa của Tiết Lan thì không tự chủ được nhăn mày.
Ôn Diễn chịu không nổi thu mắt quay sang nói với Đoàn Văn Tranh: “Mặc kệ cậu muốn đến LGW hay muốn làm tuyển thủ chuyên nghiệp, tôi mong tâm tư của cậu không đặt nhiều ở những thứ không cần thiết.”
Đoàn Văn Tranh không để ý đáp lại: “Huấn luyện viên Ôn, anh quản rộng quá.”
Ôn Diễn muốn nói lại thôi, hắn thừa hiểu nói chuyện với tên này chả khác nào nước đổ đầu vịt bèn quay sang khai sáng Tiết Lan: “Lúc nãy chơi rất tốt.”
Đối mặt với Tiết Lan, Ôn Diễn không dùng những từ ngữ nặng nề như nói với Đoàn Văn Tranh, hắn nhíu mày gương mặt căng chặt: “Em rất có thiên phú chơi đột kích, nếu cố gắng có thể đạt được rất nhiều thành tích đột phá.”
Tiết Lan chỉ muốn đứng làm NPC đột nhiên bị điểm danh, thấy Ôn Diễn nhìn mình khích lệ ánh mắt cậu không khỏi sáng lên vài phần: “Cảm ơn.”
“Nhưng nếu bị thương thì phải nghỉ ngơi đầy đủ, đừng cậy mạnh.” Thấy cậu nghiêm túc, ánh mắt Ôn Diễn lần nữa di chuyển đến cổ tay Tiết Lan, móc ra lọ thuốc đưa cho cậu: “Bạn tôi từng gửi cho tôi… Tôi không dùng đến, cái này cho em.”
Tiết Lan ngạc nhiên nhìn hắn.
Rõ ràng cánh tay Ôn Diễn không hề tốt như hắn nói, nếu không hắn cũng không cần đến trại huấn luyện làm công nhân tiện tìm người kế thừa.
Bạn của Ôn Diễn là người có tiếng trong ngành y, anh ta khuyên hắn ra nước ngoài điều trị, còn lọ thuốc này sau khi Ôn Diễn cứng đầu từ chối, người bạn kia vì lo lắng vết thương xấu đi nên cố ý gửi về.
Thuốc rất tốt nhưng Tiết Lan tự giác được cậu đã khá hơn nhiều nên không thể nhận lọ thuốc quý giá của hắn.
“Xin lỗi, đồ tốt như vậy tôi không thể nhận.
Vết thương của tôi đã ổn, thuốc này anh cứ giữ lại dùng…” Tiết Lan vội vàng nhét thuốc vào tay hắn, cậu biết Ôn Diễn muốn giấu vết thương nên đành nói thêm: “Tuyển thủ chuyên nghiệp thường xuyên phải huấn luyện với cường độ cao, bị thương như cơm bữa, Huấn luyện viên Ôn cứ giữ lấy đề phòng thì hơn.”
Ôn Diễn không nhận.
“Tôi có rất nhiều.” Hắn xoay người: “Tuy đội các em đang đứng đầu nhưng trận đấu phân hạng mới là quan trọng nhất, đừng ngủ quên trên chiến thắng.”
Tiết Lan nhìn lọ thuốc trong tay, sau đó lại nhìn Ôn Diễn sắp bỏ đi.
Thực ra Ôn Diễn là một người rất tốt.
Tuy hắn không thích “Tiết Lan” bám lấy mình nhưng vì cảm thấy cậu có tiềm lực nên chấp nhận bỏ qua mọi chuyện cho cậu cơ hội.
Hắn cũng không ưng cái tính tùy tiện bất cần đời của Đoàn Văn Tranh nhưng lại cố gắng để cho anh làm theo ý mình.
Ôn Diễn gánh mọi thứ trên vai, hắn xứng đáng tuyệt đối với vị trí đội trưởng LGW.
Tiết Lan mong muốn mình có thể trở thành một mẩu của LGW, nhưng đầu tiên cậu cần phải giải quyết vấn đề với Ôn Diễn: “Cảm ơn, còn nữa…”
Thấy Ôn Diễn dừng lại, Tiết Lan cầm chặt bình thuốc nói tiếp: “Trước đây do tôi không hiểu chuyện nên đã làm sai quá nhiều, cũng khiến cho anh gặp phải phiền phức không đáng có… Tôi thực sự xin lỗi.”
“Sau này tôi sẽ sửa.” Tiết Lan cảm thấy nói ra mấy lời này hơi xấu hổ nhưng cậu nhất định phải lên tiếng, hít một hơi thật sâu để cổ vũ cho bản thân: “Về sau tôi sẽ không bám lấy anh nữa, cũng sẽ không khiến anh khó xử.
Tối muốn làm tuyển thủ chuyên nghiệp, chơi vị trí Đột Kích, muốn vào LGW cho nên….
Tôi sẽ cố gắng, hy vọng sau này có thể làm đồng đội với anh!”
Tiết Lan nở nụ cười thật tươi, giống như cậu thực sự đã rũ bỏ quá khứ u tối muốn làm lại từ đầu.
Nhưng không hiểu tại sao đáy lòng Ôn Diễn như bị đè bởi tảng đá, khiến hắn tức đến mức không thở nổi.
“Tại sao?”
Giọng nói khàn khàn của hắn truyền vào tai Tiết Lan, cậu khó hiểu nhíu mày.
Vì lý do gì? Lý do muốn chơi chuyên nghiệp? Lý lo muốn vào LGW?
Tiết Lan không biết, cậu mờ mịt nhìn hắn.
Ôn Diễn cũng không đào sâu, hắn nhanh chóng đáp lại – “Tôi biết rồi.”
Hắn vừa dứt lời đã lập tức bỏ đi, Tiết Lan xấu hổ mong rằng Ôn Diễn sẽ bỏ qua cho cậu.
Có lẽ hắn đang tức giận việc cậu đào lại quá khứ hắn muốn quên đi nhưng nếu Tiết Lan không làm vậy, tương lai cậu sẽ luôn mang cái mác ‘theo chân’ đến trại huấn luyện.
Hay là… Hắn thấy cậu với Đoàn Văn Tranh ở bên nhau nên không vui?
Đầu óc bạn nhỏ bắt đầu bay cao, bay xa khiến ai đó bị bơ nãy giờ phải đứng thẳng dậy túm túm cậu về.
“Anh ta hiểu lầm hai chúng ta hả?” Tiết Lan thở dài hỏi.
Đoàn Văn Tranh nhướn mày, chắn chắn trả lời: “Không, không hiểu lầm.”
Tiết Lan chả hiểu anh lấy đâu ra tự tin để khẳng định, sau đó cậu