Edit: Kidoisme
Tiết Lan dưới đống bình luận ‘ha ha ha ha ha ha’ của cư dân mạng, ngốc ngốc nhìn balo vừa nạp thêm thành viên mới.
[Chip bảo vệ] x 1
“…….”
Rất lâu sau cậu mới tỉnh táo, xấu hổ nhìn người bên cạnh: “Thực ra… cũng không tệ lắm nhỉ?”
Đoàn Văn Tranh đau đầu kinh khủng: “Sau khi game được cập nhật thì cái khỉ này không dùng được… ném đi.”
Tiết Lan tưởng anh làm thật, sợ hãi nắm chặt bàn phím: “Chip bảo vệ tốt lắm, thật đấy! Hơn nữa nói không chừng lần cập nhật tới sẽ mạnh hơn mà!!!”
“……..” Tuy Đoàn Văn Tranh cảm thấy điều này khả năng sẽ không xảy ra nhưng hai người bọn họ lâu như vậy mới rước được ông thần này về, nếu Tiết Lan muốn giữ lại chơi thì anh cũng rất vui mừng.
“Được rồi, vậy coi như là em nhận được chip.” Đoàn Văn Tranh nghĩ nghĩ, vui vẻ đề nghị: “Về việc anh nói sáu đến tám lần … à không mười ba mười bốn lần, em thấy sao?”
“…………”
Tiết Lan lờ luôn, rõ ràng người nào đó hoàn toàn không cần cậu an ủi.
Ngó qua đồng hồ đã gần sáng, Tiết Lan vội vàng chào tạm biệt mọi người, tắt livestream rồi xô đẩy Đoàn Văn Tranh về phòng đi ngủ.
Đây giống như chỉ là một nốt nhạc đệm không quan trọng nhưng Đoàn Văn Tranh không ngờ trong buổi huấn luyện hôm sau, Tiết Lan thực sự mang con chip khỉ gió Bảo vệ lắp vào nhân vật.
“Cái quỷ này đâu ra đấy?” Tề Tư Vũ khó thở nhìn chằm chằm đồng đội mang theo kỹ năng “Bảo vệ”: “Y tá của tôi mang theo kỹ năng bảo vệ còn được 60 giây, cậu mang theo nó được có 3 giây… Thế kỷ 21 ai còn mang theo kỹ năng này nữa!!!”
Gương mặt Mạnh Úy Nhiên lạnh nhạt: “Cậu xem livestream của bọn họ hôm qua chưa?”
“Livestream nào?”
“Đây là thành quả lao động sau khi chúng ta đi ngủ đấy…”
Tiết Lan xấu hổ cười: “Thực ra chip này cũng tốt lắm…”
Tề Tư Vũ chán đời: “Chỉ có 3 giây thôi má, đối diện đang bắn nhau tự nhiên má mở khiên ra đứng thì ai còn dám bắn???”
Đoàn Văn Tranh nhíu mày nhìn nhóc con cố chấp, lời khuyên đến họng bỗng được thay bằng nụ cười nhẹ: “Để em ấy thử.”
“Thử?” Tề Tư Vũ hoàn toàn không có lòng tin: “Trận đấu đoàn đội thứ hai còn mấy ngày nữa? Đừng nói với tôi là cậu định cho cậu ấy mang cái quỷ này đi thi nhá?”
Đoàn Văn Tranh dựa lưng vào ghế, thoải mái hỏi lại: “Sao lại không được?”
“Chơi thế nào?” Tề Tư Vũ hoàn toàn ngốc tại chỗ, phải biết chip Bảo vệ thuộc dòng đồ cổ của phiên bản cũ, sau lần cập nhật thì các chỉ số đều giảm một nửa, ít nhất trong vòng nửa năm gần đây cậu ta chưa từng thấy một tuyển thủ chuyên nghiệp nào mang loại kỹ năng này lên sân thi đấu.
Huấn luyện sắp bắt đầu, Đoàn Văn Tranh lưu loát đeo tai nghe, vừa lao khỏi khu an toàn vừa nói với đồng đội: “Có chuyện gì tôi sẽ chịu trách nhiệm.”
Anh nói bằng chất giọng quả quyết, nghiêm túc như đây không phải là một vấn đề lớn.
Tiết Lan kìm chế rất lâu, những điều cậu muốn nói đều bị lời cam đoan của anh nuốt trở về.
Ánh mắt cậu giống như mọi người, lặng lẽ nhìn Đoàn Văn Tranh.
Ngày hôm qua khi chip rơi xuống chính Đoàn Văn Tranh là người đầu tiên khuyên cậu nên vất nó đi, cậu vốn tưởng anh sẽ cùng đồng đội thuyết phục cậu cho nên đã chuẩn bị hết lời giải thích… Nhưng tất cả đều không có ích.
Cậu không ngờ Đoàn Văn Tranh sẽ nói chuyện giúp mình, đáy lòng Tiết Lan có một mầm cây được chôn xuống, từ từ sinh sôi nảy nở --
Đoàn Văn Tranh tin tưởng cậu.
Sắc mặt Tề Tư Vũ đen sì.
Kể cả Đoàn Văn Tranh có thiên phú nhưng rõ ràng để Đột kích mang theo kỹ năng Bảo vệ thì chả khác nào mình thua đội bạn một kỹ năng.
Mà đối phương nào có phải mấy tay nghiệp dư trên mạng, đều là tuyển thủ dự bị …càng nghĩ sắc mặt Tề Tư Vũ càng xấu.
Đoàn Văn Tranh lấy gì để chịu trách nhiệm?
Cậu ta trầm mặc không lên tiếng, tiếp tục vùi đầu vào luyện tập.
Tiết Lan không phải không biết cái khó của chip Bảo vệ, sau khi mọi người đã về hết, cậu ở lại phòng chuẩn bị tìm người bắn Solo.
Đang định click chế độ ghép ngẫu nhiên, bên trái màn hình bắn ra thông báo mời vào đội.
Reset mời bạn tham gia cuộc chiến sinh tồn.
Tiết Lan liếc mắt nhìn Đoàn Văn Tranh cách cậu một Tô Nhất Ngữ, không chờ cậu trả lời anh đã gửi tin nhắn qua.
Reset: Tiếp không?
Tuy… Tiết Lan cũng muốn cùng anh đánh sinh tồn, nhưng nhìn mình mang theo kỹ năng Bảo vệ, Tiết Lan lại do dự.
Exist: Từ từ đã, em muốn luyện tập cho quen.
Reset: Ok
Reset: Đợi anh.
Đoàn Văn Tranh vừa nhắn xong thì thông báo ghép ngẫu nhiên của cậu cũng bị hủy, Tiết Lan vui vẻ định chọn chế độ DOU xếp hạng.
Lại có thông báo.
Hệ thống: LGW – Wind mời bạn vào chế độ tự định nghĩa trò chơi [Đại loại kiểu phòng tùy chỉnh]
Tiết Lan suýt thì tưởng mình đọc nhầm, đang phân vân từ chối thì tin nhắn riêng của Ôn Diễn được gửi đến:
LGW – Wind: Chơi Solo không? Hẹn một ván?
Tiết Lan ngạc nhiên.
Để luyện tập kỹ năng Bảo vệ, cậu hoàn toàn có thể tìm cảm giác ở các trận xếp hạng khốc liệt nhưng quan trọng nhất cần có đối thủ mạnh.
Nếu có thể luyện tập với Ôn Diễn… Không cần, chỉ cần bắn Solo với hắn cũng có thể học được rất nhiều điều.
Đặc biệt ở cùng vị trí Đột Kích, tài năng của Ôn Diễn có thể được coi là bậc thầy, Tiết Lan thực sự muốn học hỏi thêm.
Cậu thực sự rất muốn bắn solo thử một lần.
Nhưng mà…
Tiết Lan khó xử nhìn về Đoàn Văn Tranh cách mình không xa, anh cũng đang nhìn cậu cười.
Cậu cảm thấy rất có lỗi.
Exist: Em…muốn bắn một trận solo với Wind.
Exist: Được không?
Cậu chột dạ vừa đánh bàn phím vừa len lén nhìn anh, một lát sau nhận được câu trả lời.
Reset: Anh em mình hai đánh một được không?