Edit: Kidoisme
Trong ánh sáng nhàn nhạt hiệu ứng kích hoạt chip bảo vệ, dự kiến của mọi người về trận đấu bị đạp đổ, tất cả đều nín thở chờ đợi phán quyết của hệ thống.
Bàn tay lướt như bay trên bàn phím cũng dừng lại hóng hớt khoảnh khắc này.
Tiết Lan khẩn trương đến nóng mặt nhìn chằm chằm vào màn hình, thời gian chờ đợi giống như bị kéo dài vô tận khiến người khác hít thở không thông.
Hình ảnh đạn xuyên qua làn khói khắc sâu vào tâm trí Đoàn Văn Tranh, vẻ tùy hứng của anh hoàn toàn biến mất thay vào đó là cánh tay đặt trên tay vịn ghế bất giác siết chặt.
Dưới giây phút hòa chung nhịp thở của tất cả mọi người, màn hình thông báo –
Thắng thua đã định.
Nhiều khán giả trong phòng trực tiếp căn bản không nhìn kỹ một màn vừa xảy ra, bọn họ chỉ kịp thấy số liệu đã được máy móc phân tích cũng như kết quả được chiếu thẳng lên từ màn hình –
Lose.
Trò chơi thất bại.
Khán giả ngồi canh trong kênh livesteam có chút mờ mịt.
Wind thế mà…
Thua?
Tiết Lan bình tĩnh ngồi trước máy tính, cậu không rời mắt khỏi thông báo từ hệ thống, cũng không dám tin đây là sự thật.
Là sự thật?!
Bắn súng gây chú ý với Ôn Diễn sau đó ném bom hạn chế phạm vi hoạt động của hắn từ đó tính toán ra vật chắn hắn sẽ lui về theo kinh nghiệm rồi xả đạn theo hướng này – tất cả đều là bản năng của con người.
Tiết Lan thành công đoán đúng, trước khi Ôn Diễn kịp nhận ra hắn đang làm gì thì hắn đã giương súng.
Mà cậu càng hiểu dựa vào vị trí đứng đầu của Ôn Diễn, năng lực ứng biến của hắn không phải trò đùachắc chắn sẽ phát hiện ra ý đồ của cậu.
Cho nên cậu chỉ có hai lựa chọn: một là nổ súng lại, hai là trốn tránh.
Nhưng Tiết Lan có chip bảo vệ.
Cậu cũng chưa nghiên cứu xem chip bảo vệ có thể tránh được bao nhiêu viên đạn của Ôn Diễn, càng không biết trong tình huống này Ôn Diễn sẽ bắn liền bao nhiêu viên.
Tất cả chỉ là khả năng.
Và cậu đã cược thắng.
Ánh mắt Tiết Lan sáng ngời, cậu nhanh chóng chấp nhận việc mình đã chiến thắng trận Solo lần này, quay đầu long lanh nhìn Đoàn Văn Tranh.
Anh thu mắt, chạm phải vẻ chờ mong của bạn nhỏ.
Đoàn Văn Tranh cảm thấy nếu nhóc con này có đuôi, không biết chừng đã xù lên vẫy qua vẫy lại….
Đầu ngón tay Đoàn Văn Tranh khẽ động đậy, thật muốn tiến lại gần xoa đầu cậu.
Cảm xúc chắc chắn cực kỳ êm tay.
Nhưng anh nghĩ một lúc vẫn cảm thấy nên dừng lại.
Thay vào đó, Đoàn Văn Tranh nhướn mày.
Tiết Lan không hiểu sau đột nhiên anh lại xụ mặt, lập tức như trẻ nhỏ mắc sai lầm nghiêm túc thẳng lưng, dùng đôi mắt sáng nhìn anh.
Đoàn Văn Tranh xụ không nổi, khóe môi lần nữa cong lên.
Cuối cùng anh vẫn đưa tay lên xoa đầu bạn nhỏ, dịu dàng nói: “Anh có dữ với em đâu mà em tủi thân?”
“………” Anh vừa dữ với em xong!
Đoàn Văn Tranh khẳng định: “Chơi tốt lắm.”
Ngón tay anh chậm chạm nhẹ nhàng vuốt tóc mái cậu, sau đó di chuyển lên đỉnh đầu.
Thực sự rất mềm, hệt như chủ nhân của nó.
Tiết Lan tự giác đỏ mặt, đang định cách xa anh một chút thì Ôn Diễn đầu bên kia lên tiếng.
“Chiêu vừa rối rất xuất sắc.” Hắn dừng một chút, hỏi tiếp: “Chơi nữa không?”
Tiết Lan theo bản năng liếc người bên cạnh… Quả nhiên Đoàn Văn Tranh bắt đầu nheo mắt.
Chuông cảnh báo trong lòng Tiết Lan reo inh ỏi, căn cứ vào tấm chân tình đồng đội của hai người cậu nhanh chóng đặt tay lên bàn phím từ chối.
Exist: Tôi hẹn chơi Dou với Reset, để hôm khác vậy.
Ôn Diễn dừng một chút: “Được.”
Cậu nhìn màn hình, im lặng suy nghĩ.
Sao cứ cảm thấy Ôn Diễn không dứt khoát lắm.
Theo đạo lý mà nói đáng nhẽ Đoàn Văn Tranh và hắn phải sinh ra hứng thú với nhau từ lâu rồi mới phải, hơn nữa trên mạng cũng phải có fan CP của hai người.
Nhưng hôm nay cậu lên tìm mãi mà không có bất kỳ manh mối nào về hai bọn họ.
Bạn nhỏ sốt ruột chết mất.
Khoảng thời gian này Đoàn Văn Tranh làm gì mà chả chủ động tấn công gì cả?
Ờm….
hình như ngày nào anh cũng… đánh sinh tồn với cậu thì phải?!
….
Tiết Lan buồn rầu, tất cả đều tại cậu….
Nhưng điều làm bạn nhỏ không ngờ đến Đoàn Văn Tranh lại trượng nghĩa đến thế, thậm chí anh còn đặt ‘tình anh em’ của hai người lên trước chuyện tình yêu đôi lứa.
Ánh mắt Tiết Lan dần trở nên phức tạp…
Trong lúc nhất thời Đoàn Văn Tranh không hiểu Tiết Lan nghĩ gì, tâm trạng anh khá tốt lấy một viên kẹo trong túi ra đặt vào lòng bàn tay cậu.
“?”
“Đây là phần thưởng.”
Tiết Lan ngạc nhiên cầm viên kẻo nho nhỏ, vui vẻ hỏi: “Anh không thích ăn kẹo mà?”
Sao còn mang theo… bên người.
“Thì trước đây không thích.” Đoàn Văn Tranh lười nhác dựa lưng vào ghế cười như không cười, ánh mắt cố định trên người bạn nhỏ: “Giờ thích.”
Thích?
Tiết Lan nửa hiểu nửa không, cậu nào biết anh nói gì chỉ nghĩ rằng hai người sớm chiều ở chung, tình cảm của Tiết Lan đã sớm chuyển từ việc thần tượng nhảy lên tình cảm đồng đội kề vai tác chiến.
Đoàn Văn Tranh tốt với cậu như vậy.
Tiết Lan cảm thấy cậu không thể tiếp tục chờ chết!
Cậu nhất định phải giúp Đoàn Văn Tranh!!!
Tiết Lan hít một hơi thật sâu lấy tinh thần, vội vàng quay đầu mở khung chat với Ôn Diễn ra dùng bàn phím gõ bồm bộp:
Exist: Anh muốn chơi cùng tôi không?!
“…………”
Đoàn Văn Tranh nhìn bạn nhỏ hít thở nửa ngày mới dám đánh hàng chữ kia… gương mặt tươi cười của anh cứng đờ, vỡ vụn.
Ngay cả Ôn Diễn cũng quên cách mở mic, rất nhanh trả lời lại:
LGW – Wind:?
Đoàn Văn