Gần đây Tiết Lan cứ cảm thấy ánh mắt Chu Khán Thanh nhìn mình hơi quái quái.
truyện đam mỹ
Nhưng cụ thể thế nào thì cậu lại không nói thành lời.
Huấn luyện xong, Tiết Lan vừa ngẩng đầu bỏ tai nghe đã vớ phải gương mặt đầy thâm thù đại hận của y đang chỉa thẳng mặt mình.
".............."
Tiết Lan chắc chắn hôm qua cậu đã giải thích rõ ràng với y nhưng hình như càng ngày Chu Khán Thanh càng nhìn cậu bằng gương mặt là lạ.
Đúng lúc có điện thoại gọi ra nhận hàng, Tiết Lan vội vàng bỏ của chạy lấy người đi ngay và luôn.
Sau khi ký tên, shipper gửi cho cậu một cái hộp hình chữ nhật.
Cầm nó trên tay, mãi Tiết Lan mới nhớ ra trước mình đặt cái gì.
Hồi chọn bàn phím cho tên chủ kênh Yeran, cậu cũng mua thêm một cái bàn phím làm theo yêu cầu loại mới nhất.
Tiết Lan vui vẻ ôm hộp hàng nhanh chân chạy lên tầng, gấp gáp muốn mở ra ngắm nghía.
Bàn phím hãng này quả thực rất tốt, cảm giác chạm vào khiến người khác thoải mái.
Tiết Lan mua nó bởi vì mùa giải trong nước sắp bắt đầu, có bàn phím tốt chơi mới dễ dàng chiến thắng.
Dựa theo nhu cầu của các tuyển thủ chuyên nghiệp, hãng rất tận tâm nhận khắc cả tên ID theo yêu cầu.
Tất nhiên, chữ bạn nhỏ khắc là Reset.
Lúc thấy thông báo quảng cáo, cậu đã nghĩ ngay đến Đoàn Văn Tranh.
Anh mới vào câu lạc bộ vừa vặn cậu có thể tặng anh món quà coi như chúc mừng.
Bệnh cảm của Tiết Lan chưa khỏi hẳn, hơn nữa vừa cắm đầu chạy xuống tầng nên lúc lên trên cậu cảm thấy hơi lạnh, hắt xì liên tiếp vài cái.
Tiết Lan xoa xoa mũi không để ý lắm, định mở cửa thì có người gọi lại: "Chưa khỏi ốm?"
"Đội trưởng." Tiết Lan ngạc nhiên dừng chân: "Đã gần khỏi rồi."
"Uống thuốc chưa?" Ôn Diễn thuận miệng hỏi sau đó dừng chân chờ cậu đến đi cùng.
Tiết Lan gật đầu đuổi kịp, Ôn Diễn nhìn vào cái hộp bàn phím cậu đang ôm: "Bên đó làm rất tốt."
Tiết Lan nghe xong mắt sáng ngời: "Thật hả? Đội trưởng anh cũng dùng sao?"
Ôn Diễn nhìn cậu, giọng điệu không tự giác trở nên dịu dàng: "Ừ."
Ngắm Tiết Lan vì vui vẻ nên mắt sáng ngời, cảm xúc căng chặt mấy ngày gần đây của Ôn Diễn bắt đầu thả lỏng.
Không biết tại sao nhưng khi hắn ngồi nhớ lại những tháng vừa ngày mở mắt ra là chạy thẳng về phía trước rồi đột nhiên tự cảm thấy có phải mình nên dừng bước...!nhìn người bên cạnh một lần.
Ánh mắt Ôn Diễn dần trở nên nhu hòa.
"Gần đây em làm rất tốt." Hắn nói: "Bất kể là thi phản ứng cá nhân hay kết hợp đồng đội đều ổn."
"Cảm ơn đội trưởng, tôi sẽ cố gắng phấn đấu!"
Ôn Diễn đang định nói thêm thì gặp phải người nghênh ngang đi xuống cầu thang.
"Em đi đâu mãi anh không tìm thấy." Đoàn Văn Tranh tự động chen vào giữa hai người, cố gắng tạo ra một vị trí.
Ôn Diễn đen mặt, cứng đờ quay đầu ra chỗ khác.
"Đây là gì thế?" Đoàn Văn Tranh coi như không biết nhìn cái hộp trong lòng Tiết Lan.
Cậu hơi xấu hổ đưa nó đến trước mặt Đoàn Văn Tranh: "Tặng anh này."
Đoàn Văn Tranh ngẩn ra, sắc mặt Ôn Diễn đã cứng càng thêm cứng.
Anh thực sự chỉ thuận miệng hỏi lại không ngờ nhóc con tặng đồ cho mình: "Cho anh?"
Tiết Lan gật gật đầu, cẩn thận để nó vào bàn tay anh: "Là quà mừng vào đội."
Đoàn Văn Tranh tùy tính quen thân nhưng giờ phút này anh cẩn thận ôm gói hàng vào ngực như nâng vật báu, khóe miệng không nhịn được nhếch cao: "Chỉ cho anh thôi hả?"
Tiết Lan nghe vậy cúi đầu trầm ngâm: "Cũng đúng, hay em mua thêm cho Tề Tư............"
Cậu còn chưa nói xong, Đoàn Văn Tranh đã dùng tay che miệng cản lại.
Sau đó anh vui vẻ kéo bạn nhỏ chạy đến phòng huấn luyện.
"Đi nhanh lên, đợi anh trai cầm bàn phím mới mang em bay cao!"
"Anh không bắn thử đã hả?" Tiết Lan bị anh kéo vội vàng chui ra: "Bàn phím mới mua cẩn thận không thuận tay."
"Không đâu, làm sao? Sợ anh hố em à?"
"..........Đương nhiên là không rồi...."
Ôn Diễn dừng chân nhìn chằm chằm hai người một trước một sau vào phòng huấn luyện.
Chu Khán Thanh lảo đảo từ toilet chui ra liếc mắt cái đã thấy Ôn Diễn đứng như pho tượng, y thấy lạ chạy đến ôm vai hắn: "Anh đứng đây làm gì? Nãy anh Niên vừa giục anh luyện tập nhanh lên rồi livestream đấy."
Ôn Diễn bừng tỉnh lấy lại tinh thần sau đó đi cùng Chu Khán Thanh vào phòng huấn luyện.
Chu Khán Thanh vừa bước chân vào thì cảm nhận được ông bà tổ tiên ghé tai bảo chạy mau---
Y vừa ngồi vào chỗ đã thấy Đoàn Văn Tranh bên cạnh hì hục thần thần bí bí, đang định hỏi thì anh đã quay sang nhìn y chằm chằm.
"Khán Thanh ơi, Khán Thanh à."
Sau lưng Chu Khán Thanh lạnh toát.
"Lúc cậu mới vào đội, cậu có nhận được quà không?"
".............." Chu Khán Thanh vội vàng muốn chạy.
Đoàn Văn Tranh nhanh tay lẹ mắt ấn y xuống ghế: "Tôi vừa vào đội Exist đã cẩn thận chuẩn bị quà cho tôi, thấy không bàn phím khắc tên đấy."
"............." Chu Khán Thanh bất lực nhìn hộp đồ chuyển phát nhanh, bỗng nhiên cảm thấy cái bàn phím này hơi quen quen.
Tiết Lan ngồi bên cạnh Đoàn Văn Tranh nghe thấy lấp tức ngồi thẳng lưng đeo tay nghe lên.
Chu Khán Thanh mờ mịt nhìn Tiết Lan, lại đánh giá Đoàn Văn Tranh cẩn thận dùng tư thế kỳ quái nâng niu bàn phím.
Y nhớ ra rồi –
"Bàn