Ôn Diễn vừa nói xong Đoàn Văn Tranh và Tiết Lan đều cứng người, giây tiếp theo bạn nhỏ dùng tốc độ ánh sáng lôi anh vào trong phòng giấu, vừa đi vừa liếc trái liếc phải xem có chỗ nào nhét được nam thanh niên cao gần 1m9.
Tầm mắt cậu đảo qua gầm giường, thấy ổn rồi định đá anh vào đấy.
?
Đoàn Văn Tranh nhìn động tác lưu loát của cậu, thẳng đến khi nhóc quỷ con này muốn ấn đầu anh xuống gầm giường mới tỉnh lại nắm chặt lấy tay Tiết Lan.
"Sao phải trốn?" Đoàn Văn Tranh làm bộ muốn đứng lên: "Hắn tới thì làm gì được anh?"
Tiết Lan nhìn thấy anh giả vờ làm như không có gì, trên mặt cậu viết anh không trốn thì em chết cho anh xem đè bả vai Đoàn Văn Tranh xuống không cho anh đứng lên.
Đoàn Văn Tranh, nếu anh thực sự không sợ thì chắc em nghe nhầm mấy tiếng gõ cửa nhẹ nhàng như ru ngủ của anh ha?
Tiết Lan không tin nhìn chằm chằm Đoàn Văn Tranh.
Tiếng đập cửa vang lên lần hai.
"Exist?"
Cậu luống cuống tay chân kéo cánh cửa tủ quần áo sau đó cố gắng ấn người vào trong.
"Anh ngồi đây chờ." Tiết Lan hung hăng trừng mắt liếc Đoàn Văn Tranh: "Không được tạo ra tiếng, không được tự ý ra ngoài!"
"............" Đoàn Văn Tranh mới mẻ với biểu cảm siêu dữ của cậu, rất lâu sau cũng không dám mở miệng.
Anh cũng trốn Ôn Diễn đến, nhỡ đâu thực sự bị hắn phát hiện ra có khả năng sẽ không cho anh ở chung với Tiết Lan.
Nghĩ vậy, Đoàn Văn Tranh dứt khoát im miệng ngoan ngoãn trốn vào tủ quần áo.
Tiết Lan thở phào nhẹ nhõm, nhớ đến Ôn Diễn ngoài cửa cậu vội vàng nhanh chân đi mở.
Cửa phòng khá lâu sau mới có người tiếp, Ôn Diễn trực tiếp lướt qua Tiết Lan, nhìn vào phòng ngủ đằng sau.
"Đội trưởng, có chuyện gì không?"
Ôn Diễn không trả lời cậu, hắn hỏi nhíu mày đánh giá căn phòng nhưng vẫn không có ý định bước vào.
Tiết Lan sợ hắn sẽ phát hiện Đoàn Văn Tranh bỏ nhà ra đi đến chỗ này, mặt khác lại hối hận lúc nãy mình bị úng não hay sao mà lại nhét anh vào tủ quần áo, suy cho cùng Ôn Diễn đâu phải thằng ngu dễ bị lừa.
Dáng vẻ nghiêm túc thường ngày của Ôn Diễn khắc quá sâu vào đầu Tiết Lan, nếu để hắn phát hiện....!
Mắt thấy Ôn Diễn sắp nhìn đến tủ quần áo, tim Tiết Lan nhảy cao đến họng cố gắng làm ra vẻ bình tĩnh nói: "Đội trưởng?"
Ôn Diễn lúc này mới thu mắt quay sang nhìn cậu: "Em còn đau đầu không?"
Tiết Lan vội vàng đáp: "Tôi đỡ hơn nhiều rồi."
Nhưng sự chú ý của Ôn Diễn lại tập trung trên giương mặt hồng nhạt, hắn theo bản năng đưa tay lên muốn chạm vào trán Tiết Lan.
Bạn nhỏ vốn dĩ vừa làm chuyện xấu, động tác của Ôn Diễn khiến cậu chột dạ nhanh chân lùi về phía sau hai bước.
Phản ứng của Tiết Lan khiến hắn đứng im tại chỗ.
"Xin lỗi." Sau một lúc, Ôn Diễn cứng đờ thu tay: "Tôi chỉ muốn xác định xem em có sốt không."
Thực ra hành động của Tiết Lan xuất phát hoàn toàn vì chột dạ, cậu không nghĩ tới Ôn Diễn sẽ giải thích, suy cho cùng tính tình của hắn không phải là người dài dòng.
Trong lòng cậu cảm động nói với hắn: "Không sao đâu, tôi cũng không có ý gì."
Sắc mặt Ôn Diễn dần trở lại bình thường, ánh mắt hắn dừng trên mặt Tiết Lan, lần nữa chậm dãi giơ tay.
Không gian yên tĩnh, Ôn Diễn nghe được tim mình đang đập loạn.
Lúc hắn sắp chạm được vào trán Tiết Lan, trong phòng truyền ra tiếng cộp rất nhỏ.
Tiết Lan vội vàng quay đầu nhìn, chỉ thấy một cái móc áo nằm lẻ loi trên mặt đất, còn Đoàn Văn Tranh đang nhìn cậu chằm chằm bằng ánh mắt không ổn.
Thậm chí anh còn chả thèm chớp mắt.
".................."
"Làm sao vậy?" Ôn Diễn hoảng hốt lấy lại tinh thần, muốn ngó qua phía có tiếng động.
Hắn đứng ngoài cửa nên không có góc nhìn đến tủ quần áo bên trong.
"Không sao đâu." Tiết Lan xấu hổ che trước mặt hắn: "Chắc là đồ tôi treo bị rơi."
Ôn Diễn dừng lại, chả biết có phải không tin tưởng cậu không hắn mở miệng: "Cần tôi giúp đỡ chứ?"
Dứt lời, trái tim yếu đuối của Tiết Lan suýt vỡ.
Giúp – Tức là phải đi vào phòng!
Ôn Diễn, hắn đã phát hiện ra???
"Không, không có chuyện gì, tự tôi có thể làm được!!" Tiết Lan vội nghiêm mặt nói: "Đội trưởng, muộn rồi anh đi ngủ đi! Ngủ ngon!!!"
Dứt lời cậu đóng cửa phòng, sau khi đợi một lúc chắc chắn rằng bên ngoài không có âm thanh lạ, Tiết Lan cẩn thận mở cánh cửa ra xíu xiu, thấy hành lang không còn người mới yên tâm trút gánh nặng thở ra.
Đóng chặt cửa, bạn nhỏ nhặt cái móc áo bị tên ấu trĩ nào đó ném xuống đất.
Nhưng cậu còn chưa cúi người xuống, tủ quần áo bên cạnh đột ngột bị đẩy ra, Tiết Lan chả hiểu sao đã bị người ngồi trong đó kéo vào.
Tiết Lan sợ hãi hô nhỏ, tủ quần áo đen thui, cậu vừa sợ hãi vừa chật vật bắt lấy tay người nọ mới miễn cưỡng đứng vững, còn cái tên đầu têu đứng trên cao nhìn xuống cậu.
Tiết Lan tức giận rút tay về: "Được rồi, anh đi mau đi."
"Ầy." Đoàn Văn Tranh dựa vào tủ quần áo tối tăm đánh giá nhóc con từ trong ra ngoài đều viết hai chữ giận dỗi, trầm ngâm lên tiếng: "Dùng anh xong thì bỏ? Lần đầu tiên anh cảm