Toàn Thế Giới Đều Cho Rằng Tôi Là Nữ Giả Nam

Cử Người


trước sau


"Tôi nên cảm ơn Reset nhỉ, Lan Lan?"
Tiết Lan theo bản năng gật đầu phụ họa.
Nhưng đầu cậu mới chuyển động được mấy lần bộ não đã quay về với chủ--
Ôn Diễn chưa từng nói với ai chuyện chai nước, càng chưa từng tiết lộ Đoàn Văn Tranh là người đưa.
Động tác của Tiết Lan cứng đờ, vội vàng đưa hai tay lên vòng qua cổ mình làm bộ như tập thể dục, xấu hổ cười nói: "Tôi bị sái cổ."
Ôn Diễn cũng không vạch trần cậu, im lặng gật đầu coi như là chấp nhận thứ lý do chắp vá này.
"Đoàn Văn Tranh đưa anh hả?" Tiết Lan vừa xoa cổ vừa cố cứu vãn tình thế: "Xem ra anh ấy rất tôn kính đội trưởng! Chiến đội chúng ta sẽ đoàn kết, mọi người cùng giúp đỡ nhau!"
"Ừ." Ôn Diễn thấp giọng đáp: "Nếu cậu ta thực sự hi vọng thế."
Tiết Lan ngơ ngác nửa hiểu nửa không gật đầu.
Đoàn Văn Tranh đương nhiên hi vọng cả đội hài hòa rồi, nhưng mà...
Chỉ còn lại ngày cuối cùng.
Thấy Tiết Lan buồn bã, Ôn Diễn chủ động an ủi cậu: "Em đừng lo, Khán Thanh tìm được người bạn, tuy cậu ấy không muốn đánh chuyên nghiệp nhưng có thể hỗ trợ được đến khi mùa giải trong nước kết thúc."
Hôm trước Tiết Lan cũng nghe Chu Khán Thanh nói qua.
Nhưng biện pháp này chỉ là chữa cháy tạm thời, nếu hôm nay tìm không ra Y tá khác chắc phải đành nhờ người bạn của y, nhưng rõ ràng chắc chắn người đó không thể nào so sánh với tuyển thủ chuyên nghiệp được.
Vậy nên Ôn Diễn mới một mình luyện tập khuya như thế.
Thực ra khoảng thời gian này, nguyên chủ Tiết Lan đã bị cả đội đuổi ra ngoài, thậm chí Y tá chính thức của LGW Lộ Du cũng đã gia nhập.
Nếu cậu có thể vượt qua thời gian này, liệu cậu có thể tránh nạn được không?
Nhưng cậu không chịu được.

Cậu không thể làm ngơ Tạ Tri Niên vẫn luôn vò đầu bứt tai trong văn phòng cầu xin ban tổ chức gia hạn nộp danh sách, không thể làm ngơ Chu Khán Thanh cúi người nhờ vả bạn bè cứu giúp lúc khó khăn hoạn nạn, không thể làm ngơ Ôn Diễn chỉ vì cố gắng bổ sung thiếu sót của Y tá mà ngâm mình cả đêm trong phòng huấn luyện...!cậu càng không thể làm ngơ Đoàn Văn Tranh vất vả nửa năm trời, cuối cùng chết non giấc mơ tuyển thủ.
Tay của Ôn Diễn đang bị thương.
Theo nguyên tác, trong trận chung kết giải đấu trong nước, hắn bị người của Lôi Đình phát hiện sau đó cố tình ác ý đánh dồn...!từ đó vết thương chuyển biến xấu.
Tuy Tiết Lan rất ghét cốt truyện, nhưng cậu không thể để hắn huấn luyện quá mạnh nữa, thực sự hậu quá quá khủng khiếp, Tiết Lan nghĩ cũng chả dám nghĩ.
Cậu vốn cho rằng Ôn Diễn sẽ hỏi cậu, hỏi cậu có đồng ý quay lại vị trí Y tá hay không.
Nhưng hắn chưa từng mở lời.
Tiết Lan bỗng cảm thấy, so với nỗi sợ hãi bị đuổi khỏi LGW thì cậu càng khó thở hơn khi đồng đội của mình phải chịu thương tổn.
Cậu không thể tiếp tục ích kỷ như vậy nữa.
Kể cả sau này Tiết Lan không thể theo chân bọn họ thực hiện ước mơ thì cậu cũng không muốn LGW ngã xuống.
Nghĩ vậy, Tiết Lan hạ quyết tâm, ngẩng đầu lên một cách dứt khoát.
"Đội trưởng, tôi biết có một người có thể làm Y tá cho chúng ta."
Ánh mắt Ôn Diễn khẽ mở to: "Ai?"
"Anh còn nhớ Y tá lúc ở quán net sau đêm chung kết trại huấn luyện không?"
Ôn Diễn hơi suy tư: "Là người cùng đội với Lưu Kỳ?"
Tiết Lan gật đầu.
"Lưu Kỳ là người bên Lôi Đình, nếu đi cùng hắn có khả năng cậu ta đã ký hợp đồng với Lôi Đình rồi." Hắn hồi tưởng lại thao tác của Y tá ngày hôm đó, đứng lên nói: "Được, tôi đi báo với anh Niên liên hệ thử."
Dứt lời hắn đi đến cửa, sau đó như nhớ ra gì đó, Ôn Diễn quay người lại nhìn nhóc con ngồi đằng sau –
"Em đừng lo lắng.
Điều Tiết Lan lo lắng không phải chuyện Lộ Du sẽ ký với Lôi Đình, Lộ Du sẽ vào LGW, chỉ là không biết cậu ta vào bằng cách nào thôi.

Nhưng Ôn Diễn là đội trưởng, trên người hắn luôn mang theo cảm giác khiến người khác tin phục, mấy ngày gần đây nhờ có hắn mà nỗi sợ của Tiết Lan vơi đi phần nào.
Còn cả Đoàn Văn Tranh lẫn Chu Khán Thanh nữa, hai anh ấy đều là người tốt, chắc chắn sẽ không vô duyên vô cớ đá đít cậu ra ngoài đường.
Không lo lắng là một chuyện, hóng hớt lại là một chuyện khác.
Suốt cả trưa, Ôn Diễn đi ra đi vào văn phòng, Tạ Tri Niên cũng ôm chặt cái điện thoại không ngừng nghỉ.
Đoàn Văn Tranh thấy nhóc con cứ vài phút lại kiễng chân ló đầu ra ngoài hóng hớt, mặt lạnh như nắp quan tài quay sang hỏi Chu Khán Thanh: "Sao cậu không đi nhìn?"
Chu Khán Thanh tháo tai nghe xuống bất lực nói: "Ủa thế sao cậu không tự đi đi?."
"Tôi không phải cái camera chạy bằng cơm, cảm ơn."
"......." Chu Khán Thanh giận ngứa cả răng nhưng nhìn Tiết Lan cũng tò mò, y đành bĩu môi nhận thua: "Hình như bên Lôi Đình cũng ưng ý cậu Y tá đó."
Tiết Lan cứng họng nói: "Bọn họ vừa ký với Tề Tư Vũ được hai hôm mà?"
"Em tưởng bọn họ ký với Tề Tư Vũ là Tề Tư Vũ giỏi hở?" Chu Khán Thanh cười nhạo: "Giá trị duy nhất của Tề Tư Vũ chính là cái gốc LGW của cậu ta."
"Thế...!anh Niên liên lạc được với Lộ Du chưa?"
Tự dưng nghe được tin Lôi Đình cũng muốn ký với Lộ Du làm Tiết Lan đứng ngồi không yên, ngày đó cậu nhớ cậu ta đi cùng với bắn tỉa bên Lôi Đình, sau đó bị Đoàn Văn Tranh lôi về nên cũng quên mất chuyện này.
Tiết Lan vừa nghĩ vừa cắn răng nói: "Nếu anh ấy không liên lạc được thì để em hỏi tên chủ kênh Yeran....."
Đoàn Văn Tranh nghe cậu muốn tìm tên thất bại kia, không nhịn được nhướn mày: "Sau đó đánh cược lần nữa?"
"............." Nhớ đến điệu nhảy chim công của hắn, Tiết Lan chột dạ ngậm miệng.
"Không

cần đâu." Chu Khán Thanh thấp giọng giải thích: "Anh Niên có số rồi, tại bên Lôi Đình xấu tính nên có chút vấn đề.


Nhưng mà...!anh hóng được chuyện thú vị lắm."
"Chuyện gì?"
"Lôi Đình muốn dùng tiền đè chết Lộ Du, nhưng mà cậu ra không thèm ngược lại còn nói vì mình là bạn của Lưu Kỳ nên cho bên đó cơ hội, nói bọn họ tìm người bắn solo với cậu ta, nếu thắng Lộ Du sẽ đến Lôi Đình, nếu thua thì phiền bên đó xách dép đi về hộ."
"Solo?!" Tiết Lan hít một hơi khí lạnh.
Y tá quanh năm chỉ có con dao ghẻ bên người, làm sao có thể 1v1 với bắn tỉa cùng đột kích?
Chu Khán Thanh thấy cậu nhăn mặt, cảm thấy thú vị nhếch môi: "Em đoán xem người xuất chiến là ai?"
Tiết Lan biết thừa người y muốn nói, nhưng nhìn Chu Khán Thanh hưng phấn như thế cậu không dám chọc quê, đành thuận theo hỏi: "Ai thế?"
"Tề Tư Vũ!" trong nháy mắt Chu Khán Thanh sung sướng ghê hồn: "Bố ai mà biết được cậu ta vừa đến Lôi Đình thì đã bị chính đội của mình đưa đi bắn nhau với Y tá khác?"
"Đoán không khó." Đoàn Văn Tranh nhếch môi, giọng nói có chút lạnh lẽo: "Bàn cờ Tề Tư Vũ bày ra rất tốt, nếu như lần này cậu ta có thể thắng không chỉ đứng vững ở Lôi Đình mà còn có thể đánh đòn phủ đầu với Lộ Du, còn nếu không cẩn thận thua...tất nhiên lại là chuyện tốt hơn nữa."
Tiết Lan chả quan tâm mấy âm mưu đó, cậu quan tâm kết quả hơn: "Cuối cùng thì sao?"
Chu Khán Thanh vỗ đùi bồm bộp: "Thua chứ còn gì nữa! Kết quả Lôi Đình bùng kèo ra thông báo nhất định phải kéo được Y tá kia về đội! Nhìn Tề Tư Vũ ăn mệt mà trong lòng anh vui chả để đâu cho hết.

Vì lý do thế nên anh Niên với A Diễn mới để bụng như vậy.

Lan Lan, anh nghe A Diễn bảo hôm đó em mới bắn với cậu ta vài phút, làm sao mà em biết cậu ta giỏi như thế?"
Tiết Lan vội vàng xua tay: "Em có nhìn ra đâu, nhưng mà làm sao để cậu ta ra nhập LGW đây?"
Tiết Lan nhớ trong nguyên tác thời gian này chả nói gì nhiều, chỉ tập trung miêu tả Tiết Lan bị đuổi ra LGW thê thảm cỡ nào thôi.
Nếu Lộ Du đưa ra lời khiêu chiến với Lôi Đình thì liệu có phải cậu ta cũng đưa ra yêu cầu như vậy với LGW?
Mà nói thật luôn là để đột kích hoặc bắn tỉa ra sân hành một Y tá máu giấy, dù có thắng được thì cũng chả thể ngẩng mặt lên với đời...
Từ từ đã...
Tiết Lan vừa nghĩ vừa ngẩng đầu.
Ôn Diễn chắc chắn sẽ không đi, thế nên người bắn là Đoàn Văn Tranh?!

Tiết Lan phức tạp ngó sang người đàn ông ngồi bên cạnh.
Chả rõ là thương hại hay ghét bỏ.
".................."
Trong lúc ba người họp chợ, Chu Khán Thanh đang ríu ra ríu rít nói chuyện thì Ôn Diễn cùng Tạ Tri Niên cũng trao đổi xong về đến phòng huấn luyện.
"Sao rồi, ok không anh?" Chu Khán Thanh vội ló đầu ra hỏi.
"Đối phương tắt nguồn, không liên lạc được." Ôn Diễn ngồi vào chỗ: "Cũng may đã lấy được địa chỉ, anh Niên tính đến đó thăm hỏi một chuyến."
Đúng lúc này Tạ Tri Niên chạy ầm ầm vào phòng huấn luyện trên tay còn cầm theo điện thoại: "Cậu ta bật điện thoại rồi!!!"
Mọi người không hẹn mà cùng vây quanh Tạ Tri Niên, khẩn trương chờ đối phương nhận máy.
Điện thoại được kết nối.
"Ngài Hoắc, mong ngài đừng bao giờ liên lạc với tôi nữa, ngài làm tôi không thể sống yên ổn được."
Giọng nói ôn hòa truyền vào tai mọi người, rất khó để liên hệ với cậu Y tá Wifi vừa dùng dao chém chết Tề Tư Vũ được huấn luyện chuyên nghiệp trong thời gian dài.
"Tôi không phải Hoắc Nhiên." Giọng nói Tề Tư Vũ có chút vui mừng khi người gặp họa: "Chào ngài, tôi gọi điện từ chiến đội LGW, chúng tôi hi vọng có sự gia nhập của ngài..."
"LGW?" Lộ Du không tự giác cao giọng ở âm cuối: "Các người cũng muốn mời tôi?"
"Đúng!" Tạ Tri Niên vội vàng đáp, đang muốn trao đổi thêm với cậu ta thì Lộ Du đã cắt ngang: "Ngài cũng biết tôi có một quy định, đó là chỉ cần solo thắng tôi thì tôi sẽ gia nhập."
Tốc độ nhả chữ của Lộ Du rất chậm, nhưng câu nói lại vô cùng chắc chắn: "Nếu bên các ngài nhất định muốn mời tôi thì vậy đi, các ngài cử ra một đội viên bắn solo với tôi, chỉ cần thắng thì tôi sẽ đồng ý, thế nào?"
Lộ Du còn đang nói chuyện Đoàn Văn Tranh một bên đã quay đầu lại đáp: "Thế thì được, để tôi bắn với cậu."
"............" Quả nhiên, Tiết Tiên Tri phán chỉ có chuẩn.
"Tôi, không, chơi, với, cậu."
Tiết Lan thở dài, cảm thấy Đoàn Văn Tranh có thể chó hợp tình hợp lý như thế cũng là một loại tài năng.
Cuộc nói chuyện đang dần rơi vào bế tắc bỗng Lộ Du mở miệng nói tiếp: "Chiến đội các người còn một Y tá mà?".


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện