Edit: Kidoisme
Đoàn Văn Tranh đen mặt mặc quần áo xong xuôi rồi theo Tạ Tri Niên xuống tầng.
Tiết Lan chờ hai bọn họ đi rồi mới rón rén chuồn ra khỏi phòng anh.
Đồng đội đã đến đông đủ, Tiết Lan vừa xuống thì bọn họ mới đứng dậy cùng nhau chuẩn bị xuất phát.
Hơi thở của Đoàn Văn Tranh đông cứng đến đáng sợ, Tiết Lan vội vàng cúi đầu nỗ lực làm nhạt đi cảm giác tồn tại của bản thân.
Nhưng ngược lại Chu Khán Thanh lại đầy khí phách, y đi đến chỗ Tiết Lan rồi đưa tay lên khoác vai cậu, còn hào phóng làm mặt quỷ trêu nhóc con.
"..................."
"Exist, sao tóc của cậu với Reset ướt hết thế?" Lộ Du khó hiểu nhìn hai người: "LGW có tập tục gội đầu trước khi ăn liên hoan hả?"
Chu Khán Thanh cố nhịn cười: "Đúng rồi, có chứ sao lại không?"
Lông mày Tiết Lan xoắn lại thành cái bánh quai chèo.
"Hay cậu cũng đi gội đầu đi, tôi chờ cậu nha?"
Lộ Du lạnh lùng quay đầu, cậu ta là người có học thức, không thèm để ý đến tên này.
Ôn Diễn trầm mặc từ nãy đến giờ bỗng dưng đứng lên nói: "Đủ người thì xuất phát thôi."
"Đội trưởng làm sao thế?" Tiết Lan khó hiểu nhìn Ôn Diễn.
"Không sao đâu." Chu Khán Thanh cười tươi như đóa hoa: "Lan Lan, em nhìn Weibo đi."
"Có gì trên đó hở?" Tiết Lan mờ mịt hỏi.
"Có một tin tốt và một tin xấu." Chu Khán Thanh sung sướng khi người gặp họa: "Tin tức tốt là hôm nay tuy em bị fan A Diễn mắng nhưng sau đó anh Niên đăng video của em hành Lộ Du lên mạng, cuối cùng em còn thu về được một đống fans game nữa!"
Tiết Lan, Lộ Du: "................"
"Thế còn tin tức xấu?" Tiết Lan hỏi.
"Tin tức xấu chính là nhờ Đoàn Văn Tranh nên hiện tại fans CP của hai người lại nhiều lên rồi."
"...................."
"Hai người cọ lên cọ xuống nói cái gì đấy? Không đi ăn cơm à?" Tạ Tri Niên đi từ trên cầu thang xuống thấy đám người còn chưa lên xe, khó hiểu hò.
Anh ta nhanh chân đến trước mặt Đoàn Văn Tranh quan tâm hỏi han: "Reset không sao chứ? Còn ổn không? Hay anh đưa cậu đến bệnh viện nhá?"
Sắc mặt Đoàn Văn Tranh đen càng thêm đen.
Anh đứng lên đi lướt qua Tạ Tri Niên ra ngoài.
Chu Khán Thanh nghẹn cười sắp ngất xỉu, nhảy nhót tranh công với người bên cạnh: "Thế nào, ông đây lại cứu em một mạng có đúng không?"
Y vừa nói khiến Tiết Lan run sợ lướt Đoàn Văn Tranh, do dự nhắc nhở: "Cảm ơn anh, tuy em thoát được rồi, nhưng mà anh...."
"?!"
Chu Khán Thanh ý thức được gì đó, đang muốn hỏi nhưng sau đó y lại nghĩ đến kế hoạch của mình rất đầy đủ, thậm chí y còn không tự mình ra trận.
Trừ phi....A Niên bán đứng mình!
Lưng Chu Khán Thanh lạnh toát.
Y nhìn Đoàn Văn Tranh đẩy cánh cửa câu lạc bộ ra, hoảng loạn chạy về phía anh.
Nhưng cuối cùng y vẫn chậm một bước, y chạy đến thì Đoàn Văn Tranh đã đẩy cửa ra ngoài.
Anh quay đầu lại nhìn về phía cửa câu lạc bộ.
Sau lưng còn có Ôn Diễn.
Lúc này, đỉnh đầu hai người họ được bao phủ bởi một màu xanh cỏ cây xinh đẹp.
Chu Khán Thanh vội vàng thu cánh tay muốn ôm chầm lấy Đoàn Văn Tranh cùng Ôn Diễn, giả vờ như mình chỉ muốn lên xe của câu lạc bộ.
Trực giác của Tiết Lan cảm thấy không ổn, đặc biệt là giờ phút này cả hai người họ cùng ngẩng đầu lên nhìn ánh sáng xanh mướt mườn mượt.
Cậu khó hiểu nhìn theo về phía trên cánh cửa câu lạc bộ.....!
Tí thì hồn lìa khỏi xác.
Má ơi, trên cánh cổng dán lightstick của "Reset Wind"!!!!!!
Tiết Lan lập tức cosplay Chu Khán Thanh, chạy như bay đến xe đưa đón.
Giờ phút ngàn cân treo sợi tóc ai ai cũng muốn làm nhạt đi sự tồn tại của mình, chỉ là Tiết Lan không ngờ lá gan của Chu Khán Thanh lớn đến thế, thực sự treo cái lightstick tự chế lên cổng câu lạc bộ.
Đúng là cảnh giới cao của chuyện sống lâu quá muốn chết.
Chuyện này nếu không bị Tạ Tri Niên tố cáo thì hai người bọn họ hoàn toàn có khả năng nói mình chỉ là người qua đường, vô tình nhìn thấy.
Nhưng khổ nỗi Tiết Lan bị bắt sống lightstick còn Chu Khán Thanh bị Tạ Tri Niên làm lộ.
Tiết Lan đi phía sau Tạ Tri Niên, anh ta khó hiểu ngẩng đầu.
"......Đây là?" Tạ Tri Niên mờ mịt hướng về cửa câu lạc bộ: "Đây hình như là đèn tiếp ứng của hai người hả? Ha ha ha ha ha, tiếp ứng CP màu xanh lục má ơi! Ủa mà sao nó trôi đến tận đây vậy?"
Ôn Diễn không nói gì, Đoàn Văn Tranh đen mặt giật luôn cái đèn không chắc chắn lắm xuống rồi ném vào thùng rác.
Anh và Ôn Diễn lần lượt lên xe, Tiết Lan cùng Chu Khán Thanh trốn tít xuống tận hàng sau ngồi cúi đầu, cầu xin hai người kia đừng quan tâm đến mình nữa!!
"Ầy, fans hai cậu nhiệt tình ghê luôn, đưa cả lightstick đến câu lạc bộ." Có lẽ phát hiện được bầu không khí trên xe cứ là lạ nên Tạ Tri Niên vừa khởi động xe vừa nói: "Ném đi tiếc thế, cứ để đó treo có phải đẹp không?"
"Đúng, đúng, đúng, đẹp lắm, còn nữa màu xanh lục bảo vệ môi trường, dịu mắt." Chu Khán Thanh nghe vậy vội vàng tiếp lời: "Lộ Du nhỉ?"
Lộ Du: "................."
"Vui vẻ, vui vẻ...." Tạ Tri Niên vừa lái xe vừa nhớ lại cái đèn: "Nhưng mà sao trông quen quen..."
Đoàn Văn Tranh quay đầu, nhàn nhạt liếc nhóc con co thành cục đằng sau.
Tiết Lan sợ hãi run lập cập, chả nhẽ Chu Khán Thanh phát hiện, Tạ Tri Niên cũng nhìn thấy???
Ngay lập tức, Tiết Lan bắt đầu hoảng loạn muốn cắt ngang lời Tạ Tri Niên, liền nghe Chu Khán Thanh lên tiếng trước mình: "Đại loại khá là đẹp có đúng không Lộ Du."
Lộ Du đang ăn ngon ngủ khỏe bỗng dưng bị kéo vào cuộc chiến sinh tử: "Ừ....!giống đèn quảng cáo quán karaoke."
Chu Khán Thanh và Tiết Lan ngay lập tức lại im lặng không dám phát ra tiếng động nào còn Đoàn Văn Tranh với Ôn Diễn lạnh lùng như tảng băng Bắc Cực quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ có Tạ Tri Niên cứ cười như được mùa.
Toàn bộ bữa ăn, tên đầu xỏ Chu Khán Thanh không dám mở miệng ho he, cả Tiết Lan cũng thế.
Vất vả lắm mới lùa hết đống cơm vào miệng, nghe Tạ Tri Niên lảm nhảm về mùa giải mới thắng lợi mới, cậu và Chu Khán Thanh nhanh như chớp nói mình bị đau đầu, xin về phòng trước.
Tiết Lan nằm trên giường rồi vẫn không thể nào tỉnh lại.
Trong đầu cậu không nhịn được nghĩ về Đoàn Văn Tranh,