Edit: KidoismeTiết Lan khóa mình lại trong căn phòng.Từ trước đến nay cậu vẫn luôn cảm thấy nguyên chủ Tiết Lan là nhân vật phản diện đáng ghét, thậm chí lúc cậu ta bị đuổi còn hưng phấn bình luận đáng đời.Nhưng mà bây giờ cậu chỉ cảm thấy mình còn chả bằng nguyên chủ.Trong nguyên tác, tuy Tiết Lan mang cái danh thích Ôn Diễn, thường xuyên làm chuyện khiến người ta chán ghét nhưng ít nhất cậu ta còn tác dụng thúc đẩy tình cảm của Đoàn Văn Tranh và Ôn Diễn lên tầm cao mới.
Còn cậu? Rõ ràng là làm như chúc phúc bọn họ, cuối cùng....Đoàn Văn Tranh ghét Tiết Lan lì lợm la liếm Ôn Diễn, ghét cậu ta bày tỏ với hắn, đến khi anh không chịu được nữa bèn quyết định đuổi nguyên chủ ra khỏi đội rồi cùng Ôn Diễn đâm thẳng lớp giấy mỏng manh nhất....Đúng là trước lúc Đoàn Văn Tranh đuổi Tiết Lan đi hai người còn chưa hiểu rõ tâm ý của nhau, nhưng sau khi mất cái gai là nguyên chủ, Đoàn Văn Tranh thổ lộ với Ôn Diễn, còn mất khống chế cưỡng hôn hắn.Nụ hôn này không những không khiến cho hai bọn họ ở bên nhau mà còn khiến Ôn Diễn ghét cay ghét đắng Đoàn Văn Tranh.Sau đó, Đoàn Văn Tranh phải theo đuổi người ta mãi, cuối cùng vì thương người ta quá mà chấp nhận làm thụ.Có thể nói sự việc Tiết Lan bị đá ra khỏi chiến đội là cốt truyện cực kỳ quan trọng giúp cho công thụ chính dần dần nhận ra được tình cảm của nhau.Nhưng còn cậu thì sao? Chẳng những không giúp được gì mà còn gây thêm rắc rối tự nhiên thích Đoàn Văn Tranh.Tiết Lan vùi đầu vào chăn, cảm thấy bản thân không còn mặt mũi gì gặp Ôn Diễn........"Đù má! Tại sao lại là tôi? Nửa đêm cậu kêu tôi ngồi xổm ở đây chỉ để gõ cửa cho cậu thôi hả?"Thấy Chu Khán Thanh xem thường, Đoàn Văn Tranh liếc y, ý bảo y câm miệng hộ cái."Không đúng...." Chu Khán Thanh cảm thấy không ổn, y nói năng nhỏ lại, âm thầm vui sướng khi người gặp họa: "Đoàn Văn Tranh, tôi không ngờ có ngày cậu lại thành con thỏ đế có cái cửa cũng chả dám gõ.""Không phải là không dám, mà tôi gõ em ấy sẽ không mở.""Ồ, thế là cậu bắt tôi lừa trẻ con? Thôi không làm đâu, đội hoa nhà chúng ta như hoa như ngọc tôi phải bảo vệ...."Đoàn Văn Tranh liếc người nào đó đang hả hê: "Gõ không hay để tôi đi nói chuyện bán cậu vào quán bar đèn mờ...""Đấy là cách chào đón của tôi mà....Rồi, tôi gõ!" Chu Khán Thanh định phản bác nhưng Đoàn Văn Tranh quay lại nhìn.
Y tức ngứa cả răng, rít một tiếng: "Rồi, tôi đi gõ, đi gõ được chưa?!"Chu Khán Thanh chán đời đứng dậy, dưới ánh mắt của Đoàn Văn Tranh gõ cửa.Động tác của y rất nhỏ, người bên trong cũng không đáp lại lần nào."Ngủ rồi sao?" Chu Khán Thanh khó hiểu hỏi."Cậu nói gì để em ấy mở đi."Chu Khán Thanh trợn mắt: "Nói thế qué nào được?""Tùy." Đoàn Văn Tranh lười để ý rối rắm của y: "Bảo là kiểm tra, để em ấy mở cửa.""......................?" Chu Khán Thanh hỏi khó thở trả lời: "Ba giờ sáng kiểm tra giường, bị điên à?""Lan Lan, em ngủ chưa?" Chu Khán Thanh cạn lời gõ cửa, thoáng tăng âm lượng: "Là anh, anh có chuyện gấp tìm em, em mở cửa đi."Đoàn Văn Tranh đứng dậy tựa vào tường."Lan Lan?" – Chu Khán Thanh khó hiểu hò lên lần nữa, nói thật nếu không phải khóe miệng Đoàn Văn Tranh cứng đờ thì có lẽ y còn tưởng thằng này đang trêu chọc mình.Anh kiên nhẫn đứng đó không nói năng gì.Nhưng cánh cửa căn phòng vẫn đóng chặt.Chu Khán Thanh đang định từ bỏ thì đột nhiên kẹt một tiếng, cánh cửa hơi hé ra, bên trong truyền đến tiếng nói nhè nhẹ mang theo giọng mũi: "Chuyện gì thế...."Tiết Lan còn chưa nói hết câu, ngay cả Chu Khán Thanh cũng chưa kịp phản ứng, Đoàn Văn Tranh đột nhiên dùng tay đè cánh cửa lại.Tiết Lan không ngờ Chu Khán Thanh lại cùng Đoàn Văn Tranh lừa mình, muốn chạy nhưng không còn kịp, anh tin tưởng nhóc con này sẽ không sập cửa vào tay mình nên trực tiếp cầm chặt giữa hai khe hở.Cậu không dám nhìn Đoàn Văn Tranh, chỉ đành dùng đôi mắt hồng hồng ngó Chu Khán Thanh.
Y thấy vậy thì hơi chột dạ, gian nan mở miệng: "Ờ....Đoàn...."Đoàn Văn Tranh đầu cũng không thèm quay lại nói: "Ngủ sớm đi, tôi có chuyện muốn nói với em ấy.".
Truyện Đam MỹChu Khán Thanh mãi mới nghĩ ra được anh đang nói chuyện với mình."Má ơi Đoàn Văn Tranh, cậu đang tính đi săn thỏ đấy à....." Y bị mình làm cho suýt sặc nước bọt, không biết nói năng gì nữa đành phải chột dạ bảo Tiết Lan: "Là cậu ta, cậu ta muốn xin lỗi em, nếu...!nếu cậu ta dám làm khó em, em cứ la to lên nhé, anh đi trước."Dứt lời y không đợi Tiết Lan đáp lại mà đã nhanh chân chạy biến thẳng về phòng.Hành lang yên lặng chỉ còn lại hai người.Đoàn Văn Tranh dùng tay che cửa, Tiết Lan không có cách nào đóng lại được nhưng cậu cũng cố chấp không chịu mở cửa."Em không muốn mở thì không cần mở, anh đứng đây nói." Đoàn Văn Tranh không dám làm liều, chỉ dịu dàng mở lời."Anh không giận em, cũng không dữ với em, anh chỉ muốn biết tại sao em lại thấy anh với Ôn Diễn......!là một đôi?" Anh thấy Tiết Lan cúi đầu không nói chuyện thì nhẹ nhàng thở ra, tiếp tục dụ dỗ: "Hay nghe Chu Khán Thanh nói gì rồi?"Tiết Lan vội vàng lắc đầu.Cậu không cảm thấy giọng điệu của Đoàn Văn Tranh quá đáng, cũng chả liên quan gì đến Chu Khán Thanh, cậu chỉ căn bản không nghĩ tới hóa ra mình cũng là cái đồ khóc nhè.Tiết Lan nghĩ mình thực sự rất