"Hôn sai rồi, hôn ở đây."
Đoàn Văn Tranh cúi đầu, lông mày nhướn lên nhìn chằm chằm cậu không chớp mắt.
"............" Tiết Lan ngoảnh mặt đi, sợ hãi không dám nhìn anh.
Đoàn Văn Tranh chả vội, dựa lưng vào cánh cửa nhìn nhóc con, đúng kiểu chúng ta cùng nhau chờ chết.
Tạ Tri Niên hò từ bên ngoài vào: "Reset, Exist hai đứa đâu?"
Tiết Lan sợ hãi muốn mở cửa chạy, nhưng ai ngờ Đoàn Văn Tranh vươn tay khóa thêm cái chốt.
Anh đưa đồng hồ lên: "Đừng để mọi người chờ lâu."
Tạ Tri Niên hò ầm bên ngoài, Tiết Lan sợ hãi liên tục liếc liếc sau cánh cửa.
Đoàn Văn Tranh đúng là....!là....lưu manh!
"Em không nhanh lát nữa anh Niên sẽ chạy lên xem mình đang làm gì đấy."
Tiết Lan ở dưới mắt anh đỏ mặt, cậu đang phân vân không biết có nên làm hay không.
Nghĩ đi rồi nghĩ lại, sợ mấy người bên ngoài chờ chết khiếp, bạn nhỏ đành dẹp bay ngại ngùng kiễng chân định hôn lên.
Nhưng cậu ngắm chuẩn đến đâu cũng không bằng sự hợp tác của người còn lại.
Môi Tiết Lan chạm vào cằm anh.
Cậu ngạc nhiên mở to mắt, Đoàn Văn Tranh chơi xấu ngẩng cao đầu rũ mắt nhìn bạn nhỏ tức giận.
Hai má Tiết Lan đỏ như sốt, vội vàng tiến đến hôn thêm cái nữa.
Kỳ lạ là Đoàn Văn Tranh tiếp tục tránh, nụ hôn của nhóc con rơi trên gò má anh.
Người chủ động đòi hôn là anh, người chủ động tránh cũng là anh.
Đoàn Văn Tranh không biết xấu hổ dựa lưng vào tường ngậm cười nhìn cậu.
Tạ Tri Niên gọi lần thứ ba, giọng nói càng ngày càng gần, rất có phong thái chuẩn bị xách chổi đi tìm người.
Tiết Lan chột dạ, dưới ánh mắt trêu đùa của Đoàn Văn Tranh dứt khoát đưa tay lên cố định mặt anh, sau đó kiễng chân một đường đến đích.
Đoàn Văn Tranh không ngờ nhóc con còn có chiêu này, càng nhìn càng cưng, hệt như con mèo nhỏ bị người ta chọc giận bất lực giơ cái móng mềm không có sức sát thương lên phản kháng.
Tiết Lan hôn rất nhanh, giống như chỉ chạm vào đã vội vàng buông ra ngó trái ngó phải.
"Ba tháng, ba tháng thôi.
Hợp đồng này rất ngắn, anh chờ em được không?" Mặt cậu vẫn hơi đỏ: "Đừng để mấy chuyện này ảnh hưởng đến tâm trạng, thi đấu hôm nay cố lên nhé."
"Ảnh hưởng mất rồi."
"?"
"Lôi Đình dù sao cũng là người bạn cũ." Đoàn Văn Tranh lừa trẻ con thêm được hai cái hôn, tinh thần phấn chấn: "Đi, chúng ta đi tiễn họ về hành tinh mẹ."
"............"
Tạ Tri Niên xắn tay áo vào câu lạc bộ, vừa đẩy cửa ra đã thấy Tiết Lan cúi đầu phi như quả tên lửa ra đường.
"Ủa?" Anh ta khó hiểu nhìn theo: "Exist, em làm cái gì vậy, nhìn đường! Thấy Reset không?"
Ai ngờ Tiết Lan đi thẳng không thèm quay đầu lại.
Tạ Tri Niên tiếp tục mơ hồ tiếp tục đi tìm, không bao xa đã thấy Reset hớn hở xách balo chui ra khỏi phòng huấn luyện.
"Reset cậu ngủ quên à! Chạy đi mau lên, cả đoàn chờ mỗi mình cậu."
Đoàn Văn Tranh tâm trạng tốt, hiếm khi không đốp chát lại anh ta, vui vẻ leo lên xe.
Tiết Lan chui xuống hàng ghế cuối ngồi với Chu Khán Thanh, vừa lên đã giả vờ ngủ.
Đoàn Văn Tranh liếc qua, không nói gì đóng cửa.
Cậu vừa nhắm mắt vừa tiêu hóa hết mấy chuyện vừa xảy ra.
Tiết Viễn Sơn nói cho Tiết Lan hai chuyện.
Đầu tiên, chiến đội Lôi Đình không biết lấy thông tin nội bộ từ đâu biết được việc hợp đồng quảng cáo.
Bọn họ không hoàn toàn tán thành Ôn Diễn mà đề cử hai thành viên mới.
Hoắc Nhiên suy nghĩ rất cẩn thận, nộp danh sách lên ban tổ chức [Ánh sáng tận thế] gồm Viên Hạo Nhiên và Lưu Kỳ.
Người đại diện của [Ánh sáng tận thế] xưa nay đều là sao hạng A đột nhiên thay đổi muốn mời game thủ.
Hợp đồng lần này chẳng khác nào miếng thịt béo bở, không ít chiến đội đặt mục tiêu dành được.
Đừng tưởng đây chỉ là hợp đồng quảng cáo thông thường, nó có thể đại diện cho hướng gió dư luận của [Ánh sáng tận thế].
Đại diện cho [Ánh sáng tận thế] hay nói chính xác hơn là tấm bia to đùng của trò chơi.
Tiết Viễn Sơn nhìn LGW từ đội không có danh tiếng đến ngày hôm nay, ông không thể để chiến đội suy sụp, càng không thể để hợp đồng lần này bị Lôi Đình cướp đi.
Một chuyện khác là...!
Ôn Diễn không ngừng đề cập với Tiết Viễn Sơn chuyện hắn bị thương tay, hy vọng Tiết Lan có thể thay thế hắn dành được hợp đồng.
Trong trận đấu hôm nay nếu bọn họ có thể chiến thắng Lôi Đình với tỷ số 2:0, hắn định...!chuyển giao lại chức đội trưởng cho cậu.
Vốn Ôn Diễn không định nói cho Tiết Lan, sợ cậu sẽ lo lắng nhưng Tiết Viễn Sơn thì khác, ông trực tiếp nghiêm túc bảo cậu --
"Trong khoảng thời gian này, bố vẫn luôn nhìn thấy sự nỗ lực và thay đổi của con.
Chắc chắn con biết LGW đối với bố có ý nghĩa gì, ước mơ chuyên nghiệp của bất kỳ ai bước chân vào đây có ý nghĩa gì." Tiết Viễn Sơn dùng hai tay đè chặt vai cậu: "Là tín ngưỡng."
Tiết Lan bỗng cảm thấy hai cánh tay ông dường như dùng rất nhiều sức lực, truyển thẳng đến vai cậu.
Tiết Lan ngẩng đầu nhìn vào mắt Tiết Viễn Sơn.
Chỉ một cái liếc mắt, Tiết Lan đột nhiên bắt được đáy lòng cậu đang có thứ gì đó dần lên men.
Đó là khát khao được công nhận, được người khác quan tâm.
Cậu hoàn toàn hiểu cảm giác này không phải thuộc về bản thân mà có lẽ là do chút ký ức còn sót lại thuộc về nguyên chủ.
Khát vọng của Tiết Lan.
Cậu ấy khao khát được Tiết Viễn Sơn để ý.
Cái cảm giác ấy khi tiếp xúc với Ôn Diễn cậu chưa từng cảm nhận được.
Điều đó khiến Tiết Lan có một suy nghĩ lớn gan.
Nguyên chủ Tiết Lan từ nhỏ đã mặc đồ nữ, lúc nào cũng dính lấy Tiết Viễn Sơn đi gặp đối tác, trước mặt mọi người nói mình là con gái ông....!
Tiết Viễn Sơn coi trọng danh dự, nguyên chủ không để ý tiếp tục khiêu chiến, mặc váy livestream nhảy nhót.
Đến khi ông thành lập LGW, cậu ta trở thành fans hâm mộ cuồng nhiệt của Ôn Diễn, mượn danh nghĩa Tiết Viễn Sơn theo đuổi hắn.
Đến trại huấn luyện, Tiết Lan một lần nữa cầu xin Tiết Viễn Sơn cho mình gia nhận LGW, ngày đầu tiên vào