Editor: Lăng
Mọi chuyện đều nghe em.
Trương Đạt cảm động đến rơi nước mắt, khi gã ra khỏi văn phòng còn cúi đầu khom lưng nói: "Không cần tiễn không cần tiễn, chúng tôi tự đi được, hai người cứ làm việc của hai người đi."
"Trương tổng đi thong thả." Trên mặt Lương Ninh giữ vững nụ cười công nghiệp.
Trương Đạt lau lau mồ hôi trên trán, rời xa văn phòng, xụ mặt, nghiêm túc nói với hai người ở phía sau: "Chuyện vừa rồi không ai được nói ra hết."
Đạo diễn cười ha hả, nói: "Trương tổng ngài yên tâm, tôi không nhìn thấy cũng không nghe thấy gì cả."
"Không nói không nói." Thư ký vội hùa theo, lại không kìm được tò mò, nhỏ giọng hỏi: "Trương tổng, cô Quý đó là người được Mạc đổng bao nuôi sao?"
Trương Đạt như mèo bị giẫm trúng đuôi, lông tơ trên người dựng đứng hết lên, hoảng sợ nhìn thư ký, mắng: "Lời này mà anh cũng cũng dám nói bậy, không muốn sống nữa có phải không?!"
Thư ký rụt cổ, ngập ngừng nói: "Nếu không phải là quan hệ đó thì vì sao Mạc đổng lại muốn giúp cô ta?"
"Anh hỏi tôi, tôi biết hỏi ai!" Trương Đạt phất tay áo thở phì phò đi vào thang máy, không quên lại cảnh cáo lần nữa: "Nhớ giữ kín miệng cho tôi, nếu có chút tiếng gió nào lộ ra ngoài, để Mạc đổng lại đến làm phiền tôi thì tôi cho anh cuốn gói đi luôn!"
"Dạ dạ dạ." Thư ký vội dạ vâng.
Gương thang máy phản chiếu gương mặt xanh mét của Trương Đạt, nhìn những con số liên tục trên bảng điều khiển, ông ta nhớ tới những gì thư ký vừa nói, lại liên tưởng đến nỗi sợ hãi bị Mạc đổng chi phối tối hôm qua thì ông ta lại giật thót một cái.
Đêm qua, lại một câu lạc bộ tư nhân cao cấp nào đó.
Dưới sự hướng dẫn của người phục vụ, Trương Đạt vô cùng phấn chấn bước vào phòng riêng đã được hẹn trước, tươi cười nịnh nọt nói: "Trợ lý Trần! Đã lâu không gặp, anh vẫn khỏe chứ?"
Trợ lý Trần là trợ lý đặc biệt của Mạc Động, địa vị tương đương phó tổng của trụ sở tập đoàn Mạc Thị.
Dường như anh ta không nhìn thấy cánh tay đang vươn ra của Trương Đạt, vô cảm nói: "Tự ngài vào đi, thư ký thì ở bên ngoài."
"Được được." Trương Đạ lo lắng xoa hai bàn tay mập mạp, nhỏ giọng dò hỏi: "Thư ký Trần, Mạc đổng tìm tôi có phải vì muốn nói chuyện tiếp tục hợp tác không?"
Thư ký Trần nở nụ cười khinh miệt, nói: "Đi vào sẽ biết."
Đẩy cảnh cửa dày nặng kia ra, nhìn thấy một người đàn ông vô cùng khí chất mà lại không mất uy nghiêm đang ngồi trên sofa gỗ nhàn nhã uống trà, lòng bàn tay Trương Đạt toát mồ hôi, không dám tới quá gần: "Mạc đổng, ngài tìm tôi sao ạ?"
Mạc Húc Khôn liếc nhìn ông ta một cái sắc bén, nói: "Trương Đạt, nghe nói gần đây anh có đầu tư vào một bộ phim sao?"
Trương Đạt sửng sốt, nói: "Đúng là có chuyện như vậy, đầu tư một ít vốn, tùy tiện đầu tư vào chơi thôi." Gã vuốt vuốt tóc, tâm tư xoay chuyển, "Mạc đổng, ngài cảm thấy hứng thú với lĩnh vực sản xuất phim ảnh sao? Tôi biết vợ ngài là người trong giới giải trí, có phải ngài muốn đầu tư một bộ phim cho bà ấy không?"
Mạc Húc Khôn cũng không tính lôi kéo làm quen với gã, lạnh lùng nhìn thoáng qua, hỏi: "Tôi còn nghe nói anh muốn đổi một diễn viên tên Quý Thiển Ngưng đúng không?"
Lúc này Trương Đạt mới ý thức được là bầu không khí không phù hợp, trong lòng giật thót, không dám nói bậy, cẩn thận trả lời: "Mạc đổng, ngài quen Quý Thiển Ngưng này sao?"
Mạc Húc Khôn từ tốn uống một hớ trà, nói: "Người nhà thôi."
"Người nhà......" Đầu gối Trương Đạt mềm nhũn, quỳ phịch xuống.
Mạc đổng gã không dám đắc tội, nhưng lời Mạc đổng nói lại có ý vị sâu xa.
Quý Thiển Ngưng sao lại là người nhà của Mạc đổng được? Con riêng, hay là bà con nào đó? Có thể khiến Mạc đổng tự mình ra mặt thì tuyệt đối là người thân rất quan trọng.
Nhưng nếu là như vậy thì Mạc đổng không có khả năng không o bế cô ta, vậy vì sao Quý Thiển Ngưng ra mắt đã lâu như vậy mà không có tài nguyên nào tốt?
Chỉ có một loại khả năng, Quý Thiển Ngưng là bồ nhí mà Mạc đổng bao nuôi.
Người nhà gì chứ, đơn giản chỉ là để che giấu mà thôi.
Người nổi danh yêu vợ hơn mạng như Mạc Húc Khôn mà cũng nuôi bồ nhí, xem ra cũng không khác gì gã cả.
Trương Đạt cũng không dám khinh bỉ, ở Bắc Thị có ai không sợ Mạc Húc Khôn chứ? Gã đã biết bí mật Mạc Húc Khôn nhưng cũng không dám nói gì.
Gã còn phải nhẫn nhục đi xin lỗi Quý Thiển Ngưng, mong cô ta hợp tác với mình.
Thang máy có lỗ thông gió, thông thoáng mát mẻ nhưng Trương Đạt lại đổ đầy mồ hôi.
May mà hôm đó chỉ sờ soạng khuôn mặt Quý Thiển Ngưng một chút, nếu như t*ng trùng lên não làm chuyện gì đó thì mạng nhỏ của gã đã không còn rồi.
"Rốt cuộc ai là Mạc đổng?" Đám người Trương Đạt mới vừa đi thì Lương Ninh gấp gáp chờ không nổi hỏi Quý Thiển Ngưng.
Quý Thiển Ngưng vô tội trợn tròn mắt, nói chuyện mà mặt không đỏ hơi không mạnh: "Em cũng không biết."
Lương Ninh: "......"
Lương Ninh đâu dễ lừa gạt đến vậy, xét thấy biểu hiện vừa sợ hãi vừa hoảng hốt của Trương tổng thì cô ấy đoán chuyện này chắc chắc có ẩn tình gì đó.
Cô đánh giá Quý Thiển Ngưng, như là lần đầu tiên gặp nhau, nhìn cô kỹ càng lại một lần nữa, nói: "Em không phải là thiên kim hào môn trốn nhà chạy tới showbiz chơi đấy chứ! Mạc đổng này là ba em, em đang dùng họ mẹ?"
Quý Thiển Ngưng cố gắng lắm mới khiến khóe miệng mình không run lên, che miệng ra vẻ kinh ngạc nói: "Xong rồi, chuyện này đã bị chị phát hiện.
Không dám gạt chị, người giàu nhất nước mới là ba em, Mạc đổng này chỉ là một trong số những người hợp tác với nhà em."
Lúc nghe đoạn trước thì Lương Ninh còn cho rằng mình đoán đúng rồi, nhưng nghe đến đoạn sau thì phát hiện không đúng, trợn trắng mắt, nói: "Em nghĩ tôi ngốc sao?"
"Hì hì, chị Ninh là tốt nhất."
Lương Ninh thấy cô cợt nhả pha trò thì đoán cô không muốn nói, xua xua tay: "Thôi, chỉ cần không phải là chuyện xấu thì tôi cũng không muốn hỏi chuyện cá nhân của em.
Thu dọn một chút, chúng ta đi đến đài truyền hình."
Từ công ty đến đài truyền hình không xa lắm, nhưng trên đường có hơi kẹt xe, hai người tán gẫu với nhau một chút.
Lương Ninh chợt nhận ra gì đó, vỗ tay lái, nói: "Mạc đổng! Tôi nhớ ra rồi, có phải là Mạc Húc Khôn, người giàu nhất Bắc Thị không? Người giúp em là ông ấy sao? Em và ông ấy rốt cuộc có quan hệ gì?"
Quý Thiển Ngưng bị ba câu hỏi này đánh cho trở tay không kịp, tròng mắt đảo tròn, đại não nhanh chóng vận chuyển, tiếp tục giả ngu giả ngơ: "Mạc Húc Khôn? Em không biết có phải ông ấy không nữa.
Em và ông ấy......!Không có quan hệ gì cả......!Có lẽ......!Là do lúc quay 《 Sự quyến rũ của vợ cũ 》 thì vợ ông ấy ngất xỉu được phát hiện, nên sau khi ông ấy biết thì muốn cảm ơn em?"
Lương Ninh biết cô đang nói đến chuyện Tiết Gia Lệ ngất xỉu, nghiêm túc nghĩ theo chiều hướng đó, nói: "Có khả năng."
"......" Cuối cùng cũng đối phó được.
Quý Thiển Ngưng còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, thì lại nghe được Lương Ninh nói: "Có phải em đang hẹn hò với Mạc Hạm không?"
Quý Thiển Ngưng gật đầu, thẹn thùng nói: "Mấy ngày hôm trước em và chị ấy mới xác định quan hệ, không phải là cố ý giấu chị đâu."
Lương Ninh