Em muốn theo đuổi cô ấy
Đối phương tung ra một câu cảnh cáo rồi trực tiếp cúp máy mà không nói lời nào.
Trương Tân Viễn choáng váng không thể giải thích được, ngẫm lại thì không phục lắm, anh ta bèn gọi lại lần nữa.
"Cái kia, anh Viễn......" Lần này người nghe máy là Quý Thiển Ngưng.
Trương Tân Viễn không kiên nhẫn nghe cô nói xong, tức muốn hộc máu, hỏi: "Người vừa rồi là ai, sao lại kiêu ngạo như vậy?"
Kiêu ngạo sao? Hình như là có hơi hơi......!
Quý Thiển Ngưng nhìn người nào đó mặt lạnh như băng sương, nói: "Là Mạc Hạm."
Trương Tân Viễn sửng sốt, buột miệng thốt ra: "Nữ thần của tôi!"
Biết là Mạc Hạm, Trương Tân Viễn lập tức mất sạch sự khó chịu vì bị mắng.
Ngay sau đó, nghĩ đến vừa rồi dù cách màn hình vẫn có thể cảm giác được giọng điệu lạnh như băng của đối phương thì trong lòng anh ta giật thót, thật cẩn thận hỏi: "Hình như chị Hạm có bất mãn với tôi, là do tôi nói gì sai sao?"
Hình như anh ta chỉ nói chuyện cảnh hôn bị xóa thôi mà, chuyện này thì có vấn đề gì?
Quý Thiển Ngưng đương nhiên không thể nói cho là do chính Mạc Hạm yêu cầu xóa bỏ cảnh hôn, cô hắng giọng, nói: "Chị ấy là bạn gái tôi."
Trương Tân Viễn: "......"
Giờ này khắc này, Trương Tân Viễn hiểu đầu đuôi câu chuyện rồi.
Anh ta cũng không thèm quan tâm liệu Mạc Hạm có nghe được không, sợ hãi nói: "Chị Hạm, em sai rồi! Em quá sai rồi, em chưa nói gì cả, mong chị tha thứ!"
Quý Thiển Ngưng bị giọng của anh làm nhức lỗ tai, cô để điện thoại ra xa một tý.
Mạc Hạm ra hiệu bảo cô mở loa ngoài.
Mở loa ngoài xong, Mạc Hạm từ tốn nói với người bên kia điện thoại: "Cậu thích Thiển Ngưng sao?"
Quý Thiển Ngưng: "......"
Trương Tân Viễn: "Thiển Ngưng là sư muội em, em tuyệt đối không có chút tà niệm nào với cô ấy!"
Mạc Hạm: "Vậy vì sao cậu lại muốn nhắc đến chuyện cảnh hôn? Nghe giọng điệu cậu thì có vẻ cậu tiếc vì cảnh hôn bị xóa bỏ lắm đấy."
"Em thấy kỳ lạ mà thôi." Nghĩ đến bản thân vừa rồi đã vô ý mắng Mạc Hạm là đồ ngốc, Trương Tân Viễn bị dọa đến mức sắp tè ra quần, tâm tư chuyển động, nói: "Sao em có thể mong chờ được diễn cảnh hôn với Thiển Ngưng chứ, em......!Em là gay!"
Quý Thiển Ngưng: "......"
Mạc Hạm: "......"
Ý thức cầu sinh mãnh liệt buộc Trương Tân Viễn phải gắng gượng nói mình là gay.
Quý Thiển Ngưng và Mạc Hạm nhìn nhau.
Dù sao cũng là sư ca của mình, vẫn phải cho người ta mặt mũi.
Để người bên kia không bị tra tấn nữa, Quý Thiển Ngưng nói câu "Chúng tôi đang nấu cơm, rảnh rồi lại nói chuyện sau", để qua loa kết thúc trò chuyện.
Cô nhìn Mạc Hạm mà không thể nói nổi, nói: "Trước kia em không thấy chị ghen bao giờ." Hiện tại hở một cái là ghen.
Mạc Hạm lấy điện thoại từ trong tay cô, nghiêm mặt nói: "Đó là bởi vì trước kia em không có nhiều bả thính như vậy, chị không cần phải ngày ngày đề phòng."
"Ý chị là trước kia em trông có vẻ an toàn sao?" Không đợi Mạc Hạm đáp lại, Quý Thiển Ngưng cười khổ, tự mình nói: "Một người bị hủy dung, đúng là rất an toàn."
Tim Mạc Hạm cứng lại, rũ mắt nhìn cô.
Cảm giác được ánh mắt chị tối sầm lại và bầu không khí thay đổi, Quý Thiển Ngưng ảo não vì cách nói chuyện của mình, xoay người trốn tránh, nói: "Em đói qua, đi xào rau đi."
Mạc Hạm nhìn chằm chằm cái gáy bướng bỉnh của cô, thật lâu sau mới vươn tay ôm lấy cô từ phía sau, chị nhìn cô, nhẹ giọng nói: "Ở trong lòng chị, em vĩnh viễn là người đẹp nhất."
Quý Thiển Ngưng không nói gì.
Đôi môi ấm áp cọ qua gương mặt cô, chóp mũi, lỗ tai, cổ, vụng về nhưng lại dịu dàng muốn dùng nụ hôn vỗ về cô.
Quý Thiển Ngưng có hơi ngứa, mím môi.
Cô không thích lôi chuyện cũ, không biết đầu óc bị làm sao mà nói những lời đó, cô chỉnh đốn tâm trạng rồi xoay người, đối mặt Mạc Hạm, nhìn vào đôi mắt u buồn của chị, nói: "Em chưa bao giờ hối hận vì cứu chị, dù cho bất ngờ lại xảy ra thì em cũng vẫn sẽ làm như vậy."
Sau khi được sống lại, cô đã lập lời thề đanh thép là phải quên Mạc Hạm, phải hoàn toàn phân rõ giới hạn với chị, nhưng kết quả vẫn là không bỏ xuống được.
Mạc Hạm giống như là nợ cô không bao giờ thoát được, hơn nữa cô còn vui vẻ chịu đựng.
Môi Mạc Hạm run lên.
Thiên ngôn vạn ngữ, đều không thể biểu đạt nội tâm cuộn trào lúc này.
Đôi mắt Mạc Hạm bị một lớp sương mù bao phủ, chị nâng mặt cô rồi hôn xuống.
Cùng ngày tập đầu tiên của《 Diễn viên! Tự nỗ lực đi! 》phát sóng thì cũng bắt đầu ghi hình tập hai.
Quý Thiển Ngưng đã xem các nhóm khác biểu diễn ở hậu trường, duy chỉ có nhóm của mình là cô không xem, cô ngồi chờ trước TV đợi chương trình phát sóng.
Khi nghe thấy Mạc Hạm dùng hai từ "hoàn mỹ" để đánh giá cô thì ngồi Khương Ấu Na bên cạnh cười nhạo một tiếng, vừa gặm chân gà vừa phỉ nhổ: "Nhà cậu bất công rõ ghê luôn."
*Làm bao nhiêu chương mà cứ hễ có bé Na thì mẻ không ăn thì cũng than mệt
"Mình cũng không ngờ chị ấy sẽ nói như vậy." Quý Thiển Ngưng nhỏ giọng biện hộ.
Cũng may sau đó Mạc Hạm đã nói bổ sung, bằng không người khác cũng sẽ hiểu lầm như thế mất.
Cũng trong thời gian đó, tại hiện trường ghi hình.
Mạc Hạm đang nhận xét nghiêm khắc một học viên nam, cuối cùng nói: "Còn rất nhiều khuyết điểm, nhưng bản thân tôi rất thích phong cách biểu diễn của cậu, hoan nghênh cậu đến với đội tôi."
Triệu Càn nhịn không được nói chen vào: "Lần trước lúc muốn mời chào Thiển Ngưng thì cô nhận xét là hoàn mỹ.
Lần này muốn giành Từ Uy thì sao cô lại độc miệng như thế?"
Mạc Hạm thản nhiên liếc anh ta một cái, nói mà không hề biến sắc: "Đạo diễn nói như vậy là cạnh trạnh không công bằng, không cho ta nói."
Đạo diễn đột nhiên bị ném nồi, ngồi dưới sân khấu che mặt~
Vào đêm tập đầu tiên phát sóng kết thúc thù hashtag #Mạc Hạm độc miệng# lên hot search, dưới phần bình luận của Weibo, có người bình luận nhắc tới thái độ của Mạc Hạm đối với Quý Thiển Ngưng.
【 Trừ Quý Thiển Ngưng ra, Mạc Hạm độc miệng với tất cả mọi người, e là có nội tình gì rồi? 】
【 Có phải