Quý Thiển Ngưng sửng sốt, nói: "Hợp đồng của em còn ba năm nữa mới đến kỳ hạn mà."
"Có thể cưỡng chế giải ước, không phải chị không trả nổi phí vi phạm hợp đồng."
Quý Thiển Ngưng lập tức cảm thấy phức tạp, nghĩ nghĩ, nói: "Chị vội vã mở phòng làm việc như vậy, là vì muốn đưa em qua đó sao?"
Sau hôm cô bị Trương Đạt quấy rối thì Mạc Hạm đột nhiên nói muốn mở phòng làm việc, lúc ấy cô còn cảm thấy rất lạ.
Mạc Hạm không phủ nhận, rũ mắt chăm chú nhìn cô, nói: "Chỉ có đặt em dưới mí mắt chị, thì chị mới có thể bảo đảm không ai hiếp đáp em được."
Trái tim Quý Thiển Ngưng ấm lên, đối diện ánh mắt đầy tình yêu của chị, mỉm cười nói: "Em biết là chị muốn tốt cho em, nhưng mà......!A Hạm à, em muốn xem thử nếu không có chị hỗ trợ thì em rốt cuộc có thể đi bao xa."
Trước kia cô không muốn nhận lòng tốt của Mạc Hạm, hoàn toàn là vì lòng tự trọng nhỏ bé đáng thương quấy nhiễu, cảm thấy đó là bố thí nên cô không thể nhận.
Hiện tại không nhận là vì cô muốn chứng minh bản thân.
Cơ thể này của cô chỉ mới 23 tuổi, nhưng tuổi tâm lý của cô đã là 33 tuổi, cô muốn tự tạo một bầu trời cho riêng mình.
Mạc Hạm đã từng nói là tất cả sẽ nghe theo cô nên đương nhiên cũng sẽ không ép buộc cô hủy hợp đồng, nhìn thấy cô tràn ngập ý chí chiến đấu như thế thì sẽ chị cũng cảm thấy vui mừng, nói: "Vậy chị mỏi mắt mong chờ."
Chuyện phòng làm việc tạm thời kết thúc, cửa ải cuối năm gần tới, Mạc Hạm không tính nhận thêm phim mới, công việc duy nhất của chị chính là ghi hình chương trình 《 Diễn viên! Tự nỗ lực đi 》.
Tập ba vòng loại trực tiếp, Mạc Hạm lại có thêm được hai học viên, một nam một nữ.
Ghi hình xong, sau khi hàn huyên với hai học viên và thêm WeChat thì Mạc Hạm một mình rời khỏi hiện trường ghi hình.
Trong khoảng thời gian này Quý Thiển Ngưng vẫn luôn ở nhà chị, chị sợ cô chờ sốt ruột nên muốn về sớm một chút.
Bên ngoài không biết từ khi nào đã đổ mưa to.
Vừa lúc An Huệ có việc xin nghỉ, Mạc Hạm lại không có thói quen tuyển trợ lý tạm thời, mà chị lại không mang ô.
Chị nhìn mưa to tầm tã không có dấu hiện tạnh, đang chuẩn bị quay lại hỏi nhân viên công tác mượn ô thì thấy nữ học viên tên Lăng Tuyết bước ra khỏi thang máy.
"Ồ, mưa to vậy sao!" Lăng Tuyết nhìn Mạc Hạm đứng lẻ loi, tươi cười xán lạn hỏi: "Cô Hạm đang đợi người người đại diện sao ạ?"
"Không phải." Mạc Hạm vô thức liếc nhìn chiếc ô trên tay cô nàng.
Lăng Tuyết đột nhiên hiểu ra, nói: "Cô không mang ô sao ạ? Em đưa cô đi nhé."
Mạc Hạm chần chờ: "Ô em đủ lớn sao?"
Lăng Tuyết mở ô ra, cười hì hì nói: "Em đặc biệt mua loại ô cỡ lớn đấy, đủ để hai người chúng ta đi chung đấy ạ."
Quay lại tìm nhân viên thì có hơi phiền, Mạc Hạm cười với Lăng Tuyết, nói: "Cảm ơn em."
"Không cần khách sáo đâu ạ."
Dưới tán ô, hai người bước vào trong mưa.
"Xe tôi ở bên kia." Mạc Hạm nói, chị chỉ về một hướng nhất định.
"Dạ."
Tới cạnh xe, Mạc Hạm mở khóa, mở cửa xe, đột nhiên nhớ tới một chuyện: "Sao em cũng chỉ có một mình vậy, trợ lý của em đâu?"
Lăng Tuyết nhỏ giọng nói: "Em không có trợ lý."
Mạc Hạm nhíu mày, hỏi: "Công ty quản lý chưa sắp xếp cho em sao?"
Hốc mắt Lăng Tuyết đỏ lên, ngại ngùng nói: "Em đã ra mắt mấy năm nhưng vẫn chưa có tác phẩm nào, người đại diện cảm thấy em không thể nổi nên từ bỏ......!Chương trình này là hoạt động duy nhất trong năm nay của em, công ty không sắp xếp trợ lý mà em cũng không có tiền để tuyển ạ."
Nghe qua có vẻ rất đáng thương.
Mạc Hạm thoáng thấy bả vai trái của Lăng Tuyết bị ướt một mảng lớn, nước mưa nhỏ giọt xuống làm cô nàng run bần bật.
Mạc Hạm động lòng trắc ẩn, lại lắm miệng hỏi một câu: "Em không lái xe tới sao?"
Lăng Tuyết nói đầy tội nghiệp: "Em không có tiền mua xe."
"......" Mạc Hạm đẩy ô về phía cô nàng, nói: "Em ở đâu, để tôi đưa em về."
Lăng Tuyết run môi, nói: "Cảm ơn cô Hạm ạ."
Lên xe, Lăng Tuyết bắt đầu lải nhải mình đáng thương cỡ nào, công ty không coi trọng, người đại diện không thích, không có tiếng tăm nên đi đâu cũng bị bắt nạt, mắng bản thân là kẻ vô dụng.
Nói đến cuối còn khóc lên.
Mạc Hạm không chịu nổi người khác khóc, trừ bỏ Quý Thiển Ngưng thì chị cũng không dỗ dành người khác, có hơi phiền lòng, nói châm chước: "Diễn xuất của em không tồi, thành thật kiên định đóng phim thì sẽ có ngày nổi bật thôi."
Lăng Tuyết ngừng khóc, chớp mắt nhìn chị đầy hy vọng: "Thật vậy chăng? Không phải là cô an ủi em đấy chứ?"
Mạc Hạm cười nhạo: "Nếu diễn xuất của em không tốt thì tôi cũng đã không chọn em."
Lăng Tuyết vuốt mái tóc hơi ướt, chớp chớp mắt, nói: "Vậy cô có thấy xinh đẹp không? Người đại diện luôn mắng em nói em không biết ăn mặc, còn nói em quê mùa."
Mạc Hạm bớt thời gian đánh giá cô nàng một chút, không chút để ý nói: "Rất xinh đẹp."
Lăng Tuyết lập tức mở cờ trong bụng.
Về đến nhà, Quý Thiển Ngưng quả nhiên vẫn chưa ngủ.
Mạc Hạm đưa điện thoại cho cô, nói: "Giúp chị sạc pin với." Sau đó vào phòng tắm.
Quý Thiển Ngưng rút điện thoại đầy pin của mình ra, sạc pin cho Mạc Hạm, tiếp tục xem kịch bản.
Người Mạc Hạm sơ ý dính mưa, cần phải gội đầu tắm rửa, tốn nhiều thời gian.
Quý Thiển Ngưng đọc mà ngáp dài ngáp ngắn, chịu không đành nổi nằm xuống trước, bỗng dưng nghe được một tiếng "tới công chuyện rồi nè con" từ điện thoại.
Cô lấy điện thoại trên đầu giường, dùng vân tay mở khóa, nhìn thấy là một người tên Lăng Tuyết gửi tin nhắn, có chút hoang mang.
Lăng Tuyết là ai?
Tầm mắt đảo qua giao diện WeChat xa lạ, cô giật mình, cô lấy nhầm điện thoại của Mạc Hạm rồi.
Từ lần trước sau khi bị Triệu Hân Nhiên gài bẫy thì Mạc Hạm không bao giờ dùng vân tay mình làm mật mã nữa, nhưng từ khi xác định quan hệ người yêu với Quý Thiển Ngưng thì chị lại lưu vân tay của cô vào.
Tuy là thế, nhưng Quý Thiển Ngưng trước nay không động vào điện thoại của Mạc Hạm bao giờ.
Cô muốn vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra, nhưng khi ngón tay di chuyển thì sơ ý chạm vào màn hình, nhấn vào phần tin nhắn chưa đọc.
Đối phương gửi một tấm ảnh chụp.
Khi thấy rõ hình ảnh, ánh mắt Quý Thiển Ngưng sắc bén hẳn lên, không thoát ra ngoài.
Vì để xác định thêm, cô phóng to hình ảnh lên.
Đây là một tấm ảnh quyến rũ: Trên người cô gái đang mặc sơ mi trắng, ba cúc áo trên cùng được cởi ra, lộ ra một mảng cảnh xuân lớn ở trước ngực; tóc và quần áo gần như ướt đẫm, có nhìn rõ chiếc áo ngực màu đen sau lớp áo sơ mi mỏng tanh.
Quý Thiển Ngưng bình tĩnh không gợn sóng chăm chú xem bức ảnh này, không biết qua bao lâu, trên cửa sổ nhắn tin hiện dòng chữ "Đối phương đang nhập".
Giây tiếp theo, đối phương đã gửi tin tin nhắn: "Aaaaa em gửi nhầm rồi! Rất xin lỗi cô Hạm, cô hãy coi như chưa thấy gì đi nha!"
Gửi nhầm?
Quý Thiển Ngưng nhếch mép lộ một nụ cười châm chọc.
Nếu gửi nhầm thì sao trước hết không thu hồi tin nhắn đi? Mà cứ phải chờ đến sau hai phút không ai nhắn lại thì mới thu hồi, mới phát hiện là gửi nhầm chứ?
Kịch bản quá lỗi thời rồi.
Quý Thiển Ngưng không nhắn lại, đóng cửa sổ nhắn tin, im lặng chờ đợi.
Mạc Hạm tắm xong bước ra ngoài, bắt gặp ánh mắt chăm chú của cô, hỏi: "Sao lại