Lần thứ hai Lục Thanh Hoan nhìn thấy Kim Hi Nhược là ở ngày thành hôn của Quý Thiển Ngưng và Mạc Hạm.
Các cô đều là phù dâu, đều mặc váy phù dâu màu tím, trang điểm như nhau, không có gì khác nhau cả.
Kim Hi Nhược lại chỉ vào chị nói: "Sao cô lại đẹp hơn tôi vậy?"
"Đẹp hơn chỗ nào?" Lục Thanh Hoan khó hiểu.
Kim Hi Nhược nhìn chị từ trên xuống dưới, đánh giá hết một vòng, nói rất nghiêm túc: "Tôi hiểu rồi, dáng người cô so với tôi......!So với tôi......!Từ đó nói như thế nào nhỉ?"
Chỉ một thời gian không thấy mà đối phương đã có thể uốn lưỡi, âm cuối cũng nói được rồi, nhưng khẩu âm vẫn rất buồn cười.
Lục Thanh Hoan cố nhịn cười, kiên nhẫn chờ cô ấy: "Rốt cuộc cô muốn nói gì?"
Kim Hi Nhược vắt óc suy nghĩ cả buổi, đột nhiên nghĩ ra, cuối cùng cũng tìm được từ thích hợp, vỗ trán, nói: "Tỉ lệ cô đẹp hơn tôi! Cho nên cô mặc đẹp hơn tôi đó."
"Phải không?" Lục Thanh Hoan lại không nghĩ như vậy, chị đã thấy Kim Hi Nhược mặc trang phục biểu diễn, trong ấn tượng thì dáng người cô rất tuyệt.
"Đúng vậy." Kim Hi Nhược cúi đầu nhìn ngực, rầu rĩ nói: "Bởi vì ngực tôi lớn đó, mặc váy ống nhìn tôi rất béo."
Nói xong cô còn lấy hai tay đặt lên đó, như đang ước lượng hai quả dưa hấu.
Nhìn thấy hành động phóng túng tự nhiên của cô ấy, Lục Thanh Hoan có hơi khiếp sợ, vô thức nhìn chỗ đó thêm vài lần.
Hình như có hơi lớn......!
Kim Hi Nhược ngẩng đầu, thấy biểu cảm của chị hơi lạ, sợ chị hiểu lầm, vội giải thích: "Tôi...!Tôi không nói chị nhỏ đâu! Chị không hề nhỏ, là do tôi quá lớn."
Lục Thanh Hoan: "......"
Chị là một người đồng tính luyến ái, lại cùng một gái thẳng ngồi đây thảo luận xem ngực ai lớn hơn, sao mà chịu nổi?
Lục Thanh Hoan mất tự nhiên quay đầu đi, nghĩ có nên nói gì để giảm bớt sự bối rối của mình hay không, nhưng không chờ chị suy nghĩ thì bên ngoài đã có người gọi: "Phù dâu tập hợp nào."
"Được." Kim Hi Nhược lên tiếng, sửa lại váy, nói với Lục Thanh Hoan: "Chúng ta đi thôi!"
Cô gái tự nhiên thân thiết khoác tay chị, bởi vì cơ thể gần nhau nên vùng ngực mềm mại cũng chạm vào cánh tay chị.
Lục Thanh Hoan hơi thấy "không khỏe", muốn im lặng rút tay lại, nhưng khi quay đầu lại thấy Kim Hi Nhược nở nụ cười ngây thơ vô hại, chị dừng một chút.
Đối phương không biết xu hướng tính dục của mình, chỉ là vô thức hành động thôi, sao chị lại nghĩ nhiều chứ?
Bốn người phù dâu, lần lượt là Lục Thanh Hoan, Kim Hi Nhược, Khương Ấu Na và Lưu Vũ Tình.
Hôn lễ lập tức bắt đầu, người tổ chức hôn lễ tập hợp những người có liên quan để nói những việc cần chú ý, tất cả đều đã sắp xếp gọn gàng, bây giờ chỉ đợi đến 12 giờ.
Hôn lễ của hai người Quý, Mạc được tổ chức rất long trọng, gần như là một nửa người trong giới giải trí và có uy quyền ở Bắc Thị đều đến tham gia.
Có người nói đây là đám cưới hoành tráng nhất ở Bắc Thị trong mười năm trở lại đây, năm đó người giàu nhất Bắc Thị là Mạc Húc Khôn cưới Tiết Gia Lệ cũng không oanh động như thế
Kết thúc hôn lễ, khách chủ vào tiệc.
Cổng vòm hình trái tim, Quý Thiển Ngưng và Mạc Hạm ôm nhau thân mật, cô ấy vừa khóc vừa nở nụ cười hạnh phúc, chiếc nhẫn nơi ngón áp út của bàn tay phải tỏa ra ánh sáng chói mắt dưới ánh mặt trời.
Lục Thanh Hoan nheo nheo mắt, cảm xúc lẫn lộn trăm mối.
Trong khoảng thời gian đen tối "thất tình" ấy, chị liên tục xem lại bản thân.
Có phải bởi vì chị không đủ ưu tú, có phải vì chị là người đến sau, cho nên Quý Thiển Ngưng mới chọn Mạc Hạm mà không phải chị không?
Mãi đến khoảnh khắc này, chị mới hiểu được có một số việc không đơn giản chị nghĩ.
Không liên quan đến chị, không liên quan đến thời gian, chị không thua vì ai cả, chị chỉ thua bởi tình yêu.
"Thanh Hoan, đi uống......!A!"
Phía sau có tiếng động, Lục Thanh Hoan bỗng xoay người lại, vừa lúc bắt gặp cảnh Kim Hi Nhược té ngã.
Kim Hi Nhược thấy chị đứng ngây ngốc một mình nên muốn kéo chị đi chung, kết quả là sơ ý để gót giày vướng vào thảm đỏ, ngã nhào xuống đất.
Lục Thanh Hoan hoa dung thất sắc, vội đỡ cô ấy lên: "Không sao chứ?"
Cũng may dưới thảm đó là mặt cỏ rất dày, không đau lắm, nhưng sâm banh trong tay đổ hết rồi.
Váy Kim Hi Nhược phủ đầy giấy màu, dáng vẻ khó nhìn, cô nhìn ly rượu trống rỗng trong tay, đau khổ rên rỉ: "Rượu của tôi......! Tôi chưa uống được hớp nào hết."
Lục Thanh Hoan còn đang lo cô có bị thương không, mà cô lại chỉ quan tâm đến rượu, tức thì dở khóc dở cười, nói: "Cô đáng yêu quá."
Lần đầu tiên gặp Kim Hi Nhược, là ở lễ trao giải phim truyền hình năm đó, Lục Thanh Hoan đoạt giải "Nữ chính xuất sắc nhất", Kim Hi Nhược đã làm khách mời biểu diễn trên sân khấu.
Lúc ấy, ấn tượng đầu tiên của chị Lục Thanh Hoan về cô ấy là gợi cảm.
Nhưng giờ phút này chị lại cảm thấy cô gái này có phần ngây thơ và đơn giản.
Sau khi nói chuyện mới biết được, Kim Hi Nhược nhỏ hơn chị năm tuổi, mới ngoài đôi mươi.
Hôm đó các cô cũng kết bạn WeChat, nhưng bởi vì lịch trình không trùng nhau, hơn nữa ai cũng bận rộn nên hầu như không nói chuyện.
Lục Thanh Hoan cho rằng sau lễ thành hôn thì sẽ có rất ít cơ hội gặp lại Kim Hi Nhược, không ngờ chỉ một tuần sau đã gặp cô ấy.
Lục Thanh Hoan đi lồng tiếng do vai diễn của mình trong một bộ phim hiện đại, ở ngoài phòng thu âm thấy Kim Hi Nhược thì rất bất ngờ, hỏi: "Sao cô lại ở đây?"
"Tôi tới hát ca khúc cho một bộ phim." Kim Hi Nhược nói.
"Phim truyền hình nào vậy?"
"Hình như tên là 《 Tình yêu đích thực 》thì phải?"
Lục Thanh Hoan ngẩn người, cười nói: "Tôi là nữ chính của bộ phim đó đấy."
Kim Hi Nhược vui vẻ, vỗ nhẹ lên vai chị, nói: "Chúng ta có duyên thật đấy!"
Lục Thanh Hoan cũng không nghĩ tới sẽ trùng hợp như vậy.
Lúc ghi âm xong thì đã khuya, hai cô đều có hơi đói, suy nghĩ nửa ngày thì hai người quyết định đi ăn hoành thánh.
"Giọng chị hơi khàn." Vì để tiện nói chuyện, Kim Hi Nhược ngồi chung xe với chị, "Ghi âm mệt lắm sao?"
"Cũng không phải." Lục Thanh Hoan liếm đôi môi hơi khô, nói: "Hôm nay có ghi âm mấy đoạn khóc, khóc nhiều nên khàn."
"Chị có thể mua cái đó......!Kim cương gì ấy nhỉ......!À, la hán quả! Pha nước ấm uống, rất tốt cho cổ họng đấy."
Điều thú vị nhất của Kim Hi Nhược là cách cô ấy nói lắp khi dùng tiếng Trung không thạo, Lục Thanh Hoan buồn cười, nói: "Ừm, khi về tôi sẽ mua."
Kim Hi Nhược hơi xấu hổ, sờ mũi, nói: "Chị cười vì tôi nói tiếng Trung tệ quá sao?"
Lục Thanh Hoan nín cười, khuôn mặt nghiêm túc, uyển chuyển nói: "Cô là người Hàn Quốc, có thể nói được vậy là rất tốt.
Tôi còn không biết nói tiếng Hàn mà."
Kim Hi Nhược nghe xong thì rất vui, lại muốn chứng minh bản thân, nói: "Khi tôi nói chuyện thì có đôi khi không lưu loát, nhưng khi tôi hát thì hơi bị chuẩn đấy, không tin tôi hát cho chị nghe."
Cô cũng mặc kệ Lục Thanh Hoan có chịu nghe không, hắng giọng bắt đầu ngâm nga.
Cô hát phần điệp khúc của ca khúc chủ đề 《 Tình yêu đích thực 》, hát tầm nửa phút, Kim Hi Nhược dừng lại, nhướng mày, hỏi chị: "Có phải rất chuẩn không?"
Phát âm khi hát đúng là tốt hơn khi nói thật, Lục Thanh Hoan gật gật đầu, nói: "Hay lắm.
Tôi nhớ trước kia cô là thành viên một nhóm nhạc nữ, nhóm các cô chắc nổi ở Hàn Quốc lắm nhỉ, sao cô lại đổi sang đóng phim?"
"Bởi vì tôi thích đóng phim đó." Kim Hi Nhược nói: "Tôi có học với thầy dạy một năm, thầy nói tôi có thiên phú đóng phim."
Lục Thanh Hoan nhớ lại diễn xuất xuất sắc của cô trong 《 Sự quyến rũ của vợ cũ 》, nói đúng trọng tâm: "Chỉ học một năm biểu diễn mà có thể diễn được như vậy như vậy, đúng là rất không tệ.
Nếu cô không nói tôi còn nghĩ là cô xuất thân chính quy đấy.
Hơn nữa......"
Kim Hi Nhược nghiêng đầu nhìn chị: "Hơn nữa gì ạ?"
Hôm nay cô không trang điểm, các đường nét trên khuôn mặt rất rõ ràng, đèn trong xe chiếu rõ vẻ mịn màng đó, còn có vài phần non nớt.
Lục Thanh Hoan ngắm kỹ vài giây, nói: "Vai Trình Nhã có tính cách khác xa cô, nhưng cô lại có thể xử lý rất khá."
Trình Nhã là nữ phụ ác độc trong《 Sự quyến rũ của vợ cũ 》, nhân vật mà Kim Hi Nhược đóng
Kim Hi Nhược thè lưỡi, nói: "Vai Trình Nã này......!Lúc đọc kịch bản cũng dọa tôi hết hồn, cô ta quá xấu xa, sao lại có người phụ nữ ác độc đến vậy nhỉ? Tôi cũng không hiểu sao đạo diễn lại muốn tôi diễn, bà ấy cảm thấy tôi rất ác độc sao? Trên phim trường tôi vừa diễn vừa mắng nhân vật, sau đó lại cảm thấy như đang tự mắng mình vậy.
Sau khi nó phát sóng thì có rất nhiều người mắng tôi, đến giờ tôi cũng không dám dùng Weibo đấy."
Không ngờ khi cô nói câu này lại rất trôi chảy, Lục Thanh Hoan nghe rất nghiêm túc, hơi trầm ngâm, nói: "Bị mọi người mắng, chứng tỏ cô đã có một vai diễn rất thành công."
"Tôi không muốn diễn, chị biết vì sao không?"
"Bởi vì cảm thấy quá xấu xa sao?"
"Mới không phải." Kim Hi Nhược