Editor: Lăng
Vả mặt.
Thấy Triệu Hân Nhiên sắp giương nanh múa vuốt, Quý Thiển Ngưng nhẹ nhàng nói một câu: "Triệu tiểu thư, đây là phim trường."
Trợ lý của cô ta bây giờ mới phản ứng lại, vội ôm lấy Triệu Hân Nhiên, nói nhanh: "Hân Nhiên, Hân Nhiên, đừng xúc động."
Triệu Hân Nhiên không làm gì được cô, chỉ có thể đem toàn bộ sức lực vào miệng, dùng những lời lẽ ác động mà phát động công kích: "Đừng mơ mộng rằng A Hạm sẽ thích loại con gái ti tiện như cô, cô không xứng! Chờ chị ấy chơi chán rồi vứt cô đi, đến lúc đó cô đừng có mà khóc!"
"Hiện tại tôi cũng rất muốn khóc.
Cô xem cô cao quý xinh đẹp như vậy, tặng tận cửa luôn mà chị ấy còn không thèm chịu chơi kìa." Quý Thiển Ngưng xoa xoa khóe mắt không hề có chút nước mắt nào, "Aizz, tôi thấy bi ai thay cho cô đó."
"Cô!" Hai mắt Triệu Hân Nhiên trắng dã, suýt nữa thì ngất đi.
Trợ lý của cô ta nhìn thoáng qua thấy có người muốn tới đây, lo sợ sẽ làm lớn chuyện, liền cố hết sức lôi Triệu Hân Nhiên đang giận tới sùi bọt mép bỏ đi.
"Thiển Ngưng?"
Quý Thiển Ngưng nghe thấy có người gọi mình liền nhìn lại, nhanh chóng thu liễm vẻ hung ác trên mặt lại, cười khanh khách nhìn người tới: "Chị Thanh Hoan."
Lục Thanh Hoan nghe đạo diễn nói xong liền chạy tới tìm cô, nhìn thấy Triệu Hân Nhiên cùng trợ lý rời đi, hỏi: "Em cùng Triệu Hân Nhiên nói gì đâu?"
"Triệu Hân Nhiên kia giống như kẻ điên vậy, cô ta......"
"Tâm Mỹ." Trợ lý mới nhanh mồm nhanh mép miệng, cũng may Quý Thiển Ngưng kịp thời ngăn cô nàng lại, cho cô ấy một ánh mắt, cũng mặc kệ đối phương nhìn thấy có hiểu hay không, liền nói với Lục Thanh Hoan vẫn chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra: "Chỉ chào hỏi, cái gì cũng chưa nói hết."
"Nhưng chị thấy cô ấy có vẻ kích động lắm." Lục Thanh Hoan bán tín bán nghi.
Quý Thiển Ngưng nhún nhún vai nói: "Nhìn qua cũng thấy là lạ, em cũng không biết cô ấy bị sao."
"Có khi là do vừa nãy bị đạo diễn nói nên cô ta khó chịu đó." Salsa đầy khinh thường, nói, "Triệu Hân Nhiên này diễn xuất chẳng ra gì, nhưng tính tình lại rất ngôi sao, đạo diễn còn chưa nói hết thì cô ta đã chạy rồi."
Lục Thanh Hoan bị Triệu Hân Nhiên làm liên lụy dẫn tới NG tám lần, trong lòng cũng đang rất bất mãn.
Salsa đã giúp cô ấy nói ra suy nghĩ trong lòng mình, nhưng đối với Triệu Hân Nhiên thì Lục Thanh Hoan cũng không muốn đánh giá gì, nói với Quý Thiển Ngưng: "Chị còn ba cảnh diễn, không thể nói chuyện với em được."
Quý Thiển Ngưng gật gật đầu: "Chị đi đi, bọn em đi dạo xem thử."
"Ừ."
Lục Thanh Hoan cùng Salsa vừa đi, Cố Tâm Mỹ liền hỏi: "Thiển Ngưng, sao chị lại không nói thật cho chị Thanh Hoan biết vậy?"
"Việc riêng của mình, không cần thiết phải nói cho người khác."
Quý Thiển Ngưng nói có chút khó hiểu, nhưng cũng may Cố Tâm Mỹ nghe hiểu, vẻ mặt chân thành nói: "Vậy về sau em sẽ không nói nữa."
Trợ lý này nhìn qua thì có vẻ đơn thuần ngây thơ, không nghĩ tới lại khá biết điều.
Quý Thiển Ngưng bèn nảy sinh nhiều hảo cảm với cô nàng hơn, xoa xoa đầu cô bé, vui mừng nói: "Ngoan ghê."
Cố Tâm Mỹ bĩu môi lẩm bẩm: "Lúc em sờ Thiện Tâm cũng sờ kiểu này nè."
"Thiện tâm? Là em trai hay em gái của em à?"
"Là chó nhà em nuôi."
"......" Cái gì mà ngoan rồi chó, làm Quý Thiển Ngưng tự nhiên lại nhớ đến đoạn đối thoại không mấy trong sáng của cô với Mạc Hạm hôm đó, gương mặt hơi đỏ lên, mất tự nhiên mà hắng giọng, đổi chủ đề: "Chúng ta qua bên kia nhìn thử đi."
Mười phút sau.
Một tay Cố Tâm Mỹ bung dù một tầm cầm quạt quạt, ra một đầu toàn mồ hôi.
Quý Thiển Ngưng thấy cô ấy có vẻ rất khó chịu còn cố chịu mà không nói, nghĩ nghĩ nói: "Đi, chúng ta đi uống trà sữa."
Xung quanh phim trường này có rất nhiều quán ăn vặt, hai người mua mấy ly trà sữa ở gần đó, vừa uống vừa về lại phim trường, tìm được chỗ nghỉ ngơi của Lục Thanh Hoan cùng Salsa, liền đưa trà sữa cho hai người họ.
Lục Thanh Hoan vừa uống trà sữa mát lạnh vừa cảm khái, nói: "Nếu để chị Ninh biết bọn mình uống mấy cái này, lại lải nhải cho mà xem."
Trà sữa là đồ uống chứa nhiều calo, Lương Ninh làm người đại diện, tự nhiên là phải nhắc nhở nghệ sĩ phía dưới uống ít lại, nếu không lỡ béo lên thì lên TV sẽ rất khó coi.
Quý Thiển Ngưng tiếp xúc với Lương Ninh không lâu, vẫn chưa bị nhắc nhở, cười hì hì nói: "Tranh thủ lúc chị ấy không ở đây, chúng ta uống nhiều một chút."
Lục Thanh Hoan thầm chấp nhận, cùng cô chạm cốc, ánh mắt sáng lên: "Chúng ta chụp một tấm đi, chị muốn đăng Weibo."
Hai người các cô, một người mặc đồ thường.
người kia lại mặc đồ diễn, tựa đầu vào nhau, một người cầm một ly trà sữa, nhìn thẳng vào điện thoại nở nụ cười tươi.
Chụp xong Lục Thanh Hoan lập tức đã đăng Weibo.
Quý Thiển Ngưng lấy điện thoại ra ra, vào Weibo chính thức của mình chia sẻ lại bài đăng của Lục Thanh Hoan.
"Để chị xem thử em có bao nhiêu fans." Lục Thanh Hoan xem Weibo của cô, wow một tiếng, nói: "5000, cũng không tệ lắm nha."
Tài khoản chính thức này của Quý Thiển Ngưng cũng chỉ mới được đăng ký chứng thực gần đây, số người cô theo dõi chưa tới 20 người, fans chừng 5000 người.
Tài khoản này chỉ có ba bài bài dăng, cả ba đều là bài chia sẻ lại: Chia sẻ lại bài đăng từ tài khoản chính thức của bộ phim ; chia sẻ ảnh tạo hình từ Weibo khi bắt đầu quay; chia sẻ lại bức ảnh chụp chung của cô và Lục Thanh Hoan.
Số bình luận của cả ba bài đăng này đều là 1, là do Cố Tâm Mỹ hữu nghị tài trợ.
Lục Thanh Hoan nói "Không tồi", đại khái là cổ vũ cô thôi.
Quý Thiển Ngưng thản nhiên: "5000 này là fans giả thôi, chị Ninh mua cho em đó."
Lục Thanh Hoan chớp chớp mắt, nói: "Lúc chị mới mở Weibo, chị Ninh cũng mua cho chị."
Cả hai nhìn nhau mà cười.
"Chờ em có tác phẩm tiêu biểu rồi, tự nhiên cũng sẽ có fan thật." Cuối cùng Lục Thanh Hoan lại an ủi cô.
Có lẽ là do kiếp trước chịu ảnh hưởng quá sâu từ Mạc Hạm, nên Quý Thiển Ngưng đối với chuyện Weibo này cũng không phải rất để bụng.
Nhưng fans thì cô vẫn rất để ý.
Làm một diễn viên, có ai lại không hy vọng diễn xuất của bản có thể làm cho người khác công nhận và yêu mến?
Quý Thiển Ngưng không dám quấy rầy Lục Thanh Hoan lâu lắm, hàn