Kệ đi, dù sao cũng không thấy gì.
Quý Thiển Ngưng nhắm mắt lại, nhưng vẫn thấy không thoải mái chỗ nào đó.
Cô sợ đồ bệnh nhân không sạch nên vẫn mang đồ của bản thân, bị áo ngực đè nên hơi khó chịu, cô muốn cởi ra nhưng lại ngại Mạc Hạm còn ở bên cạnh nên không dám làm gì.
Đột nhiên nghĩ đến trước khi tới bệnh viện Mạc Hạm nhắm mắt lại giúp cô mang nội y, Quý Thiển Ngưng liền cảm thấy cả người khô nóng.
May là có chăn che lại.
Cô suy nghĩ rất nhiều, bất tri bất giác ngủ lúc nào không hay, mơ mơ màng màng ngủ một giấc.
Trong lúc nửa tỉnh nữa mơ, cô cảm giác có người xốc chăn lên, tức khắc dễ thở hơn rất nhiều.
Cô muốn tìm một tư thế nằm thoải mái, nhưng thân thể mới vừa động một chút liền động đến vết mổ, liền kêu "Ui da" một tiếng.
Có người nhẹ nhàng di chuyển cơ thể của cô, ở bên dỗ dành như dỗ trẻ con, nói: "Ngoan, không được lộn xộn."
Quý Thiển Ngưng nhắm chặt hai mắt, nhíu mày nhỏ giọng lẩm bẩm: "Đau."
Trên trán truyền đến xúc cảm ấm áp mềm nhẹ, như gió xuân vỗ về cảm xúc bất an của cô.
Buổi sáng y tá tới kiểm tra phòng, đánh thức Quý Thiển Ngưng còn đang say giấc nồng.
Cô vẫn chưa thể ăn cơm, y tá truyền thêm nước bổ sung chất cho cô, nói một ít những việc cần chú ý với cô.
Quý Thiển Ngưng nhìn một vòng cũng không thấy bóng dáng Mạc Hạm, chần chờ một chút liền hỏi cô y tá đang làm việc: "Người hôm qua ở cạnh tôi, cô ấy đi rồi sao?"
Mạc Hạm là ảnh hậu, cũng không phải là lưu lượng minh tinh ai cũng biết, cô không chắc y tá này có biết Mạc Hạm hay không, cho nên không không nói họ tên.
"Cô hỏi Mạc Hạm sao?" Y tá nói: "Lúc tôi vào cũng không thấy cô ấy, có lẽ......"
"Tìm chị à?" Cửa toilet bị người đẩy ra, đúng là Mạc Hạm vừa mới rửa mặt xong.
Quý Thiển Ngưng: "......"
Ánh mắt y tá sáng lên, cười nói: "Không phải đang ở đây sao?"
Quý Thiển Ngưng hận không thể quay ngược thời gian, thu hồi câu hỏi vừa nãy.
Y tá và Quý Thiển Ngưng nói gì Mạc Hạm cũng không nghe được nên chị hỏi lại y tá, y tá cũng rất kiên nhẫn mà kể lại toàn bộ.
Quý Thiển Ngưng đem đầu nghiêng qua một bên, muốn giả bộ ngủ lại ngủ không được, chỉ có thể giương mắt nhìn hai người họ.
Y tá vừa đi, không hiểu sao cô liền khẩn trương lên.
"Miệng vết mổ còn đau không em?" Mạc Hạm dịu dàng hỏi.
Quý Thiển Ngưng nghiêng đầu về phía chị, cố ý bỏ qua câu hỏi của chị, nói: "Chị nên đi rồi."
"Y tá nói truyền nước xong thì nên dìu em xuống đất đi lại." Mạc Hạm như "ông nói gà bà nói vịt" nói lại một câu.
"Không cần chị, tôi có thể nhờ y tá."
"Bệnh nhân rất nhiều, y tá rất bận, đừng làm phiền người ta."
"......" Quý Thiển Ngưng có chút bất lực, "Thế khi nào chị mới chịu đi?"
"Chờ đến khi em xuất viện." Mạc Hạm không cần nghĩ liền nói.
Quý Thiển Ngưng cạn lời, hỏi "Chị rảnh rỗi vậy sao?"
Mạc Hạm hơi hơi mỉm cười, nói: "Chị vẫn còn chưa xác định bộ phim tiếp theo, đúng là không vội."
Quý Thiển Ngưng không muốn nói chuyện với chị nữa, lại nghiêng đầu về phía trong, tức giận nhìn ánh mặt trời ngoài cửa sổ.
"Chị có mua nước súc miệng cho em nè, còn có kem đánh răng, bàn chải đánh răng nữa đó."
Quý Thiển Ngưng cũng không biết chị đi mua lúc nào, nổi giận nói: "Không cần."
"Mặt cũng không rửa?"
"......" Quý Thiển Ngưng sờ sờ mặt, không dính, có chút căng chặt.
Mạc Hạm nắm lấy tay cô, đặt khăn ướt vào tay cô: "Tự em rửa đi."
Lau mặt xong liền tỉnh táo hơn rất nhiều, Quý Thiển Ngưng hít sâu, nói: "Mạc Hạm, chị làm vậy không có ý nghĩa gì đâu.
Tôi sẽ biết ơn chị, nhưng tuyệt đối sẽ không nảy sinh tình ý với chị."
Mạc Hạm nhìn thẳng vào mắt cô, nói: "Nếu chị không làm gì thì mới gọi là không có ý nghĩa.
Hiện tại tốt xấu gì vẫn còn được biết ơn một chút."
Nhưng lời hèn mọn như thế này không lời Mạc Hạm sẽ nói.
Quý Thiển Ngưng khó hiểu mà nhìn chị, càng nhìn càng mơ hồ: Người này thật sự là Mạc Hạm sao?
Mạc Hạm cũng đang nhìn cô.
Quý Thiển Ngưng chịu thua trước, né khỏi ánh mắt chị, nghĩ nghĩ nói: "Có thể mượn điện thoại của chị một chút được không?"
"Em muốn gọi cho ai?" Mạc Hạm hỏi.
Trừ ba cô ra, Quý Thiển Ngưng không thuộc số ai nữa, trong lòng có chút bực bội, nói: "Tôi muốn mượn điện thoại chị vào Weibo của tôi, sau đó nhắn cho Tâm Mỹ nói cho em ấy biết tôi đang ở bệnh viện."
Nàng thật sự không muốn làm phiền Mạc Hạm nữa, cùng Mạc Hạm ở chung một phòng bệnh quá khó xử, rất cần một người đến đây.
Trừ Weibo ra thì cô không nghĩ ra cách nào để liên lạc với Cố Tâm Mỹ nữa.
Mặt Mạc Hạm trầm xuống, hỏi: "Em ở cạnh chị không vui đến thế sao?"
"Đúng vậy."
Mạc Hạm không nói hai lời liền xoay người rời đi.
Nói đi liền đi luôn......!
Ngay cả điện thoại cũng không cần mượn nữa.
Cắt xong ruột thừa, Quý Thiển Ngưng cảm giác hình như trong lòng thiếu thiếu gì đó.
Phòng bệnh có lắp TV, điều khiển để trên đầu giường nhưng cô lại không muốn xem, cứ nằm thẳng mà ngây ngốc nhìn bình truyền nước ở trên đầu.
Qua vài phút, có người đẩy cửa tiến vào, Quý Thiển Ngưng còn tưởng là y tá, đang muốn hỏi còn bao lâu mới truyền nước xong thì lại phát hiện là Mạc Hạm đã quay lại, giật mình hỏi: "Chị chưa đi sao?"
Sắc mặt Mạc Hạm khôi phục như thường, nói: "Chị nói rồi, chờ em xuất viện đã."
Vậy lúc nãy chị ra ngoài làm gì? Không phải là bị mình tổn thương nên tạm thời trốn ra ngoài chữa thương chứ?!
Quý Thiển Ngưng cảm thấy Mạc Hạm sẽ không yếu ớt như vậy.
Dường như Mạc Hạm có thể nhìn thấu tâm tư của cô, không đợi cô hỏi đã chủ động