Editor: Lăng
"Tâm Mỹ." Quý Thiển Ngưng quyết định chủ động xuất kích, "Lưng chị hơi ngứa, em lại đây gãi giùm chị với."
Cố Tâm Mỹ không nhúc nhích nhưng Mạc Hạm lại động.
Mạc Hạm lập tức đi tới, cúi người hỏi cô: "Ngứa chỗ nào?"
Lông mi Quý Thiển Ngưng run run, nói: "Chị không tiện lắm, kêu Tâm Mỹ lại đây đi."
Mạc Hạm cong môi cười, nói: "Mọi người đều là bạn bè với nhau, gãi lưng thôi thì có gì mà tiện hay không?" Sau đó liền không nói lời nào nghiêng người cô lại, tay đặt lên lưng cô, nhẹ nhàng gãi một chút, "Chỗ này sao?"
Quý Thiển Ngưng thật sự ngứa đến mức không chịu nổi nữa, cũng không quản không được nhiều như vậy, chỉ huy chị: "Lên trên một chút...... Bên trái một chút...... Đó đó, chỗ đó."
Cuối cùng cũng gãi đúng chỗ, Quý Thiển Ngưng thoải mái tới mức nheo mắt lại.
Mạc Hạm nhìn lông tơ trên má cô, rất muốn hôn một chút, bèn kề sát cô mà nói: "Có phải do mang áo ngực nên không thoải mái không?"
Vì tránh cho lại phát sinh chuyện xấu hổ nhưng trong tủ quần áo, Quý Thiển Ngưng thừa dịp chị không để ý đã mang áo ngực vào, dùng khuỷu tay thọc thọc chị, tức giận nói: "Ai cần chị lo."
Mạc Hạm nhẹ nhàng cười, giúp cô gãi ngứa đến khi thoải mái thì mới thu tay, hỏi: "Hai ngày nay không tắm rửa sao?"
Quý Thiển Ngưng cứng đầu cứng cổ nói: "Trên người tôi có vết thương nên không thể dính nước, tắm kiểu gì được?"
"Muốn chị lau sơ qua không? Sẽ thoải mái hơn rất nhiều đó."
"Không cần!" Quý Thiển Ngưng không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt.
Mạc Hạm sờ sờ mũi, tiếp tục kề tai nói nhỏ với cô: "Chị ngửi được mùi chua luôn rồi nè."
"...... Vậy thì cũng không cần chị!" Quý Thiển Ngưng giương giọng nói: "Tâm Mỹ, đi lấy nước ấm giúp chị lau mình với."
Việc lau mình này là công trình lớn, Cố Tâm Mỹ cũng ngại làm phiền Mạc Hạm, bỏ điện thoại xuống, chạy vào toilet lấy nước ấm.
Quý Thiển Ngưng liếc mắt nhìn người nào đó không chút tự giác mà vẫn còn đứng cạnh giường bệnh: "Chị ra ngoài đi."
Ánh mắt Mạc Hạm thâm thúy, ý vị thâm trường mà nói: "Thẹn thùng cái gì, cũng đâu phải chưa thấy qua."
"...... Đi ra ngoài!"
Chờ Cố Tâm Mỹ đem nước ra, chỉ nhìn thấy Quý Thiển Ngưng đang ngồi trên giường mặt đỏ không khác gì mông khỉ, cũng không thấy bóng dáng Mạc Hạm đâu, hỏi: "Chị Hạm đi rồi?"
Quý Thiển Ngưng cô nàng cứ một chị Hạm hai chị Hạm làm cho khó chịu vô cùng: "Em rốt cuộc là trợ lý của cô ấy hay vẫn là trợ lý của chị vậy?"
Cố Tâm Mỹ thè lưỡi, cợt nhả nói: "Em đương nhiên vẫn là cô trợ lý bé nhỏ đầy trung thành và tận tâm của chị rồi."
Quý Thiển Ngưng: "Ồ~."
Tới buổi tối, Mạc Hạm vẫn như thuốc cao bôi trên da chó vẫn không chịu đi.
Quý Thiển Ngưng kiên nhẫn nói: "Nơi này không dư chỗ cho chị nghỉ ngơi đâu."
"Chị đứng ngồi đều được." Mạc Hạm không dao động.
Quý Thiển Ngưng còn đang muốn tiếp tục khuyên, lại bị Cố Tâm Mỹ ngắt lời: "Chị Hạm ngủ sô pha đi, em đến chỗ hậu cần mượn ghế nằm."
Vài phút sau quả nhiên Cố Tâm Mỹ đã khiêng về một cái ghế nằm, đặt ở chỗ rộng rãi, sau khi nằm thử còn thoải mái mà nói: "Thật thoải mái nha."
Quý Thiển Ngưng: "......" Không fuck nổi.
Mạc Hạm trừ bỏ giữa trưa về tắm rửa, thì còn lại đều ở bệnh viện cùng cô.
Nếu là trước kia, Quý Thiển Ngưng khẳng định là đã đuổi chị đi rồi. Nhưng cứ mỗi lần cô định buông lời hung ác, Mạc Hạm liền dùng chiêu "bốn lạng đẩy ngàn cân" mà nói: "Em sinh bệnh, thân là bạn bè thì chị vẫn nên chăm sóc em nha."
Quý Thiển Ngưng: "......" Vẫn như cũ, không fuck nổi.
Ngày thứ ba sau khi giải phẫu, rốt cuộc Quý Thiển Ngưng đã có thể ăn cơm, nhưng mà mới bắt đầu thì chỉ có thể ăn thức lỏng, sữa bò rồi canh, nước trái cây linh tinh gì đó.
Mắt thấy sắp đến giờ cơm mà Cố Tâm Mỹ vẫn chưa mở app Meituan, Quý Thiển Ngưng nuốt một ngụm nước miếng, nói: "Mau gọi cơm đi em, gọi giùm chị canh gà đi."
Đã vài ngày không được ăn gì, cô thèm gần chết.
Cố Tâm Mỹ nói: "Chị Hạm nói, từ hôm nay trở đi, ba bữa mỗi ngày của bọn mình đều do chị ấy lo. Lát nữa chị ấy sẽ mang đồ ăn ngon tới cho hai đứa mình, chị ráng nhịn một chút đi."
Quý Thiển Ngưng gõ trán cô nàng: "Em bảo chị ấy mang đồ ăn cho chúng ta sao?!"
Kiếp trước cô còn không nỡ để Mạc Hạm động tay động chân, con bé này càng ngày càng làm càn, thế mà lại dám sai bảo Mạc Hạm.
Cố Tâm Mỹ che trán, ấm ức mà than vãn: "Là tự chị ấy nói cơm hộp không lành mạnh, không có lợi cho việc lành sẹo của chị, nên chị ấy muốn tự mình làm rồi mang tới."
"Tự, Mình, Làm?!" Quý Thiển Ngưng đề cao âm lượng: "Chị ấy toàn làm ra mấy món hắc ám có thể độc chết ruồi bọ, em dám ăn à???"
"Không thể nào...... Thật ra lúc chị ấy nói em cũng nghi ngờ lắm, nhưng em hỏi chị ấy thì chị ấy nói không khó ăn mà. Cố Tâm Mỹ nghiêng nghiêng đầu, "Ủa mà, sao chị biết chị Hạm làm đồ ăn dở tệ? Chẳng lẽ chị từng ăn rồi sao?"
Bị cô nàng hỏi như vậy, Quý Thiển Ngưng ngây ngẩn cả người, đột nhiên nhớ tới mấy tháng trước từng ăn món mì sốt cà chua trứng của Mạc Hạm, sắc, hương, vị đều đầy đủ, không hề dở một chút nào.
Mạc Hạm mang theo hai hộp giữ nhiệt vào bệnh viện, nhìn chị mở nắp, lại ngửi được mùi hương ngon lành từ thức ăn, Cố Tâm Mỹ kích động đến mức hoan hô: "Chị Hạm thật lợi hại, không nghĩ chị cũng nấu cơm đó!"
Mạc Hạm đưa hộp giữ ấm có cơm cho cô nàng, nói: "Của em nè, nhưng mà là do dì giúp việc nhà chị làm, ăn nhanh đi."
Cố Tâm Mỹ không quan tâm là ai làm, có ăn là được rồi.
Mạc Hạm đem canh gà trong hộp giữ nhiệt khác đổ vào chén, đưa cho Quý Thiển Ngưng: "Canh gà này là do đích thân chị hầm đó, lần đầu tiên làm, em nếm thử cem."
Quý Thiển Ngưng không dám nhận: "Lần đầu tiên làm mà chị lại đưa tôi ăn à?"
"Có vấn đề gì sao?"
"Chị ấy nghĩ chị nấu độc dược hắc ám đó." Cố Tâm Mỹ nói.
Mạc Hạm bật cười, tự mình thử một miếng, nói: "Không có độc."
Quý Thiển Ngưng cũng có chút tò mò tay nghề của Mạc Hạm ngoài nấu mì, nhận lấy cái chén, cẩn thận nếm thử một ngụm, phát hiện mùi vị rất ổn, tươi mà không ngấy, rất thích hợp cho người bệnh như cô.
"Thế nào?" Mạc Hạm chờ mong mà nhìn nàng.
Cắn người miệng mềm. Quý Thiển Ngưng mất tự nhiên mà nói: "Tạm ổn."
Mạc Hạm nở nụ cười đầy cưng chiều, nói: "Vậy sau này đều làm cho em nha."
"Khụ khụ ——" Quý Thiển Ngưng suýt nữa là bị sặc, một lúc sau mới nói: "Chị thật sự không cần phải làm vậy đâu."
Mạc Hạm xoa xoa đầu cô, nói: "Bạn bè với nhau mà, nên vậy."
...... Bạn con mẹ chị chứ bạn.
Lương Ninh nói