Không gian của căn phòng này rất lớn, khiến nó giống như là một sảnh tiếp khách hoàn chỉnh, có sô pha, có bàn trà, còn có khu ăn uống chuyên dụng.
Cắt xong bánh kem, mọi người lần lượt tặng quà rồi chúc mừng, vừa ăn vừa nói chuyện.
Không biết là ai bắt đầu nói về đề tài yêu đương này.
Bạn gái của hai bạn học nam cũng là diễn viên, chẳng qua đều không nổi danh.
Bạn học nữ 1 trêu ghẹo nói: "Hai người tính khi nào thì công khai?"
Bạn học nam 1 nói: "Yêu đương là chuyện của hai người, mình cảm thấy không cần thiết phải đem lên mạng."
Bạn học nam 2 nói: "Người đại diện của mình không cho phép công khai."
Bạn học nữ 1 nói: "Vậy không phải bạn gái của cậu sẽ thiệt thòi lắm sao?"
Bạn gái của bạn học nam 2 nói một cách đầy thấu hiểu: "Mình không thèm để ý."
Nữ đồng học 1 bắt đầu thắc mắc không biết còn ai ở đây đang yêu đương mà không công khai hay không.
Trong đó có hai bạn học nữ có bạn trai, nhưng lại không dẫn người theo.
Hỏi đến Quý Thiển Ngưng, Quý Thiển Ngưng cười nói: "Mình chỉ muốn chuyên tâm đóng phim, trước mắt không có hứng thú đối với chuyện yêu đương."
Cô vừa dứt lời, liền nghe được một tiếng hừ lạnh đầy khinh thường, dựa vào âm thanh mà tìm thì thấy Trương Vũ Phi đang trợn trắng mắt mà nhìn.
Trương Vũ Phi vừa liếc vừa nói: "Thật dối trá."
Quý Thiển Ngưng nhíu mày.
"Uh, Vũ Phi nói chuyện tương đối thẳng thắng, Thiển Ngưng cũng đừng để ý." Lưu Vũ Tình nói: "Thật ra mình cảm thấy không yêu đương cũng rất bình thường mà, sự nghiệp của diễn viên nữ ngắn hơn nam diễn viên nhiều, đương nhiên là phải nắm chặt thời gian đóng nhiều phim hơn.
Thiển Ngưng, có chí khí."
Quý Thiển Ngưng nhận lấy lời khen ngợi này, cười với Lưu Vũ Tình, nhưng trong lòng thầm tặng Trương Vũ Phi ba chữ kia.
Cô không nghĩ là Trương Vũ Phi nói năng thẳng tính đơn giản như vậy, xem thái độ cùng giọng điệu của đối phương thì hình như là ám chỉ điều gì đó.
Bởi vì mới xuất viện nên Quý Thiển Ngưng không thể uống rượu, chỉ có thể uống nước trái cây.
Nước trái cây là vừa mới ép, đặt trên quầy bar, lúc cô qua đó lấy xong chuẩn bị trở về thì đụng phải Trương Vũ Phi.
Quý Thiển Ngưng tính coi như không thấy, nhưng ánh mắt đối phương mang theo sự chán ghét cùng khinh thường làm cô rất khó chịu, nên cô dừng bước, dùng âm thanh mà chỉ có hai người nghe được, hỏi: "Vừa nãy cô có gì?"
"Có ý gì thì trong lòng cô tự rõ." Trương Vũ Phi khoanh tay lại, dùng lỗ mũi mà nhìn cô, "Tôi thật sự không hiểu, tôi đã nói với Vũ Tình đến vậy rồi mà sao cậu ấy vẫn mời loại người như cô tới tham gia tiệc sinh nhật chứ."
Quả nhiên không phải là cô nghĩ nhiều, Trương Vũ Phi chính là cố ý nhắm vào cô.
Quý Thiển Ngưng nỗ lực kiềm nén tức giận, hỏi: "Người như tôi thì sao?"
Cô cố gắng giữ bình tĩnh, bởi vì không muốn khiến Lưu Vũ Tình khó xử.
Trương Vũ Phi lại như là mèo hoang bị giẫm phải đuôi, lông mao cả người dựng đứng, quát lên: "Cô chính là kẻ thứ ba không biết xấu hổ chen chân vào chuyện tình của người khác!"
Bên kia mọi người đang hoà thuận vui vẻ liền nhất trí nhìn qua đây."Tình huống gì vậy?"
"Sao lại ầm ĩ rồi?"
Lưu Vũ Tình thấy tình hình không đúng, là người đầu tiên chạy tới, xen vào giữa hai cô: "Vũ Phi, cậu làm gì vậy?"
"Mình làm cái gì." Trương Vũ Phi lớn tiếng ồn ào: "Mình đã nói với cậu rồi, nhân phẩm của người này có vấn đề, cô ta giật bạn trai của người ta, là kẻ thứ ba.
Sao cậu còn chơi với cô ta, còn mời cô ta tới dự sinh nhật của cậu?"
"Vũ Phi, đừng nói nữa!"
Lưu Vũ Tình đang muốn một điều nhịn chín điều lành, nhưng khổ nỗi là khuê mật của cô ấy lại không có mắt nhìn, cô ta chỉ vào Quý Thiển Ngưng, nói: "Cậu lập tức đuổi cô ta ngay, hoặc cô ta hoặc là mình."
"Đừng mà Vũ Phi." Lưu Vũ Tình liều mạng giữ chặt cô ta.
Những người khác cũng chạy tới.
Có bạn học nữ hỏi: "Thiển Ngưng, Vũ Phi nói có thật không, cậu thật sự cướp bạn trai của người khác sao?"
"Sao có thể, cô ta nói bậy!" Cố Tâm Mỹ cố gắng bảo vệ Quý Thiển Ngưng.
Những người khác mồm năm miệng mười, đều muốn biết sự thật.Quý Thiển Ngưng đang rất tức giận, nhưng lại cảm thấy rất buồn cười.
Cô hỏi Trương Vũ Phi: "Tôi cướp bạn trai của ai?"
"Triệu Hân Nhiên." Trương Vũ Phi nói một cách đanh thép: "Không phải là do cô cướp người yêu của cậu ấy, nên mới bị cậu ấy tát một cái sao?"
Khó trách có câu "Vật họp theo loài, người phân theo nhóm", vị này ở khi còn ở phim trường thì chơi thân nhất với Triệu Hân Nhiên, Quý Thiển Ngưng đúng là không nên trông đợi gì vào trí thông minh của cô ta mà.
Cố Tâm Mỹ lại một lần đứng ra: "Triệu Hân Nhiên này rõ ràng là bôi nhọ người khác! Cô ta đánh Thiển Ngưng căn bản không phải bởi vì Thiển Ngưng là tiểu tam, mà là......"
"Mà là gì?" Trương Vũ Phi nhìn Cố Tâm Mỹ đột nhiên dừng lại, châm chọc: "Lý do còn chưa soạn xong mà muốn tẩy trắng à."
Cố Tâm Mỹ là do nghĩ đến sự kiện vả mặt kia có khả năng là có quan hệ với Mạc Hạm, cho nên mới không dám nói tiếp, ậm ừ nói: "Tôi......"
Quý Thiển Ngưng ý bảo Cố Tâm Mỹ đừng nói chuyện, buông một tiếng thở dài nhỏ xíu, chấn chỉnh tâm tình, nói: "Chúng ta là bạn học suốt bốn năm, tôi là loại người gì hẳn mọi người đều rõ.
Tôi không giật bạn trai của người khác.
Tin hay không thì tùy mấy người."
"Tôi cảm thấy Thiển Ngưng không phải loại người như thế, khẳng định là có hiểu lầm gì rồi." Có bạn học nữ nói.
"Không có hiểu lầm gì cả." Quý Thiển Ngưng bình tĩnh nói: "Mình cùng Triệu Hân Nhiên có thù oán, cô ta cố ý hắt nước bẩn lên người mình."
"Á à." Trương Vũ Phi không chịu buông tha, "Không phải là do cô cướp bạn trai nên hai người mới có thù oán? Sao nào, dám đoạt mà không dám nhận sao?"
"Chuyện tôi chưa làm sao tôi phải nhận?" Quý Thiển Ngưng nói.Có bạn học nam nhìn Trương Vũ Phi không vừa mắt, nói: "Cô cũng chỉ nghe tin vỉa hè chứ không tận mắt thấy, dựa vào cái gì mà nhận định Thiển Ngưng là kẻ thứ ba."
"Đúng vậy."
"Hơn nữa Thiển Ngưng là bạn học của bọn tôi, cậu ấy ra sao thì chúng tôi rõ hơn cô."
Những người khác sôi nổi phụ họa theo.
Rốt cuộc là cũng là học chung suốt bốn năm, cảm tình với nhau vẫn thông qua bài khảo nghiệm, Quý Thiển Ngưng bị bọn họ một người một câu làm cảm động đến rối tinh rối mù.
Lưu Vũ Tình, Người mang theo khuê mật là khó xử nhất, nói: "Vũ Phi, mình đã nói từ đầu với cậu là Thiển Ngưng không có khả năng là người đó, cậu không cần nói nữa."
Trương Vũ Phi thấy tất cả mọi người không tin mình, càng thêm tức giận: "Mình và cậu quen nhau mười mấy năm, ngay cả cậu cũng không tin mình sao?"
"Không phải là mình không tin cậu." Lưu Vũ Tình nghĩ nghĩ nói: "Có thể cậu bị cái cô Triệu Hân Nhiên kia lừa rồi."
Cũng không biết Triệu Hân Nhiên tẩy não Trương Vũ Phi kiểu gì mà cô