Kiếp trước là cô mặt dày mày dạn năn nỉ Mạc Hạm, để Mạc Hạm năm nào vào ngày sinh nhật của cô cũng nấu mì trường thọ cho cô.
Nhưng đời này, hình như tất cả đều đã bị đảo ngược.
Người phụ nữ lạnh lùng bạc tình này lại biến thành cô gái si tình.
Sát thủ phá hoại phòng bếp lại trở thành nữ đầu bếp hiền huệ làm ra được cao lương mỹ vị (?).
Chẳng lẽ thật do ông trời thấy kiếp trước cô sống quá đau khổ, cho nên cho cô thêm một cơ hội, cho cô được trải nghiệm cảm giác được người khác chiều chuộng, cảm giác được người khác đau lòng?
Cô từng ép hỏi Mạc Hạm về vấn đề "Đoạt xá" cùng "Trùng sinh", nhưng đã bị Mạc Hạm đã buông lời thề độc để phủ nhận.
Quý Thiển Ngưng tin Mạc Hạm sẽ không nói dối cô, nhưng cô có thể tin hết tất cả được sao?
Rốt cuộc là vận mệnh của cô đã thay đổi, hay tất cả những việc xảy ra sau khi cô sống lại này chỉ là một giấc mộng hoang đường của cô thôi?
Mì chỉ còn lại một phần ba, Quý Thiển Ngưng ăn không nổi nữa.
Cô không có thẳng thắng đồng ý tâm nguyện của Mạc Hạm, đặt đũa xuống, vỗ vỗ ngực cho bớt căng bụng, chỉnh đốn tâm trạng rồi nói: "Cảm ơn mì của chị."
Mạc Hạm biết là cô cố ý bỏ qua vấn đề này, mất mát dưới đáy mắt chợt lóe lên, nghiêm mặt nói: "Thiển Ngưng, chúc mừng sinh nhật."
Quý Thiển Ngưng ợ một cái, nói: "Lúc nãy chị nói rồi."
"Vậy......!Chúc em sau này mỗi ngày đều vui vẻ."
"Hôm nay chị tới thì tôi đã không vui rồi."
Nghĩ đến những giọt nước mắt vừa nãy của cô, ánh mắt Mạc Hạm hơi đổi, hối lỗi: "Thật xin lỗi, chị sai rồi."
Kiếp trước đã từng thấy Mạc Hạm cúi đầu nhận sai với người khác bao giờ chưa? Thế mà đời này số lần Mạc Hạm xin lỗi cô không thể đếm xuể.
Quý Thiển Ngưng rất muốn ngược đãi Mạc Hạm, hơn nữa còn có cảm giác biến thái là chỉ cần Mạc Hạm khó chịu, thì trong lòng cô liền thấy sảng khoái.
Nhưng đêm nay không biết có phải vì mới ăn bát mì trường thọ đó xong không, rồi lại nghe mấy lời tình ý âu yếm đó mà cô nhu nhược mềm lòng, không đành lòng nhẫn tâm.
Thôi kệ, nói như thế nào thì người ta cũng là đặc biệt chạy tới mừng sinh nhật mình, hôm nay là ngày tốt lành như thì thế thủ hạ lưu tình đi.
Quý Thiển Ngưng né tránh ánh mắt quá mức nóng bỏng của chị, nhìn ra màn đên ở bên ngoài, tính nói "Cũng trễ rồi, chị về sớm mà nghỉ ngơi đi", thì dư quang thoáng thấy Mạc Hạm động đậy: "Chị làm gì vậy?"
Mạc Hạm cầm bát mì cô ăn thừa kia, thản nhiên nhìn cô mà nói: "Em nói không ăn thì lãng phí mà."
Nói xong thì tự nhiên mà cầm đôi đũa cô mới dùng xong.
"Ê nè ——" Quý Thiển Ngưng còn chưa kịp ngăn thì đã thấy chị bỏ mì trong miệng, trợn mắt há hốc mồm nói: "......!Đũa tôi dùng qua rồi mà."
Mạc Hạm ăn cái gì cũng rất chậm, ăn từng miếng nhỏ, nhai kỹ nuốt chậm, nói: "Đồ lừa đảo, rõ ràng ăn rất ngon mà."
Vấn đề không phải là ngon hay không! Quý Thiển Ngưng cạn lời khi thấy chị ăn miếng thứ hai, nhịn không được mà nhắc: "Chỗ đó toàn là nước miếng của tôi, còn có nước mắt nữa á, thế mà chị cũng ăn được à?"
Kiếp trước Mạc Hạm chính là một người mắc bệnh sạch sẽ nghiêm trọng, ngay cả ghế mà bị người khác ngồi qua cũng phải lau lại mấy lần, nhưng Mạc Hạm bây giờ dường như không hề mắc chứng bệnh kỳ quái này.
Quý Thiển Ngưng phát hiện bản thân càng ngày càng nhìn không thấu người phụ nữ này.
Mạc Hạm cũng không hề ghét bỏ những lời cô nói, yên lặng ăm sạch mì còn dư, rồi lại húp hết phần nước dùng rồi mới thong thả lau miệng.
Chị nhìn chằm chằm vào đôi môi hơi hé mở của vài giây, cuối cùng thì nhìn vào mắt cô, nói một cách thâm thúy: "Nước miếng cũng đã ăn qua vài lần, có gì mà ghét bỏ chứ."
Quý Thiển Ngưng giả vờ không nghe thấy sự mập mờ trong câu nói của chị, không được tự nhiên mà vặn vặn cổ, lại tính đuổi người.
"Còn bừa bộn quá, chị dọn giúp em nha." Mạc Hạm lại một lần cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.
"Không cần, tôi tự làm được." Quý Thiển Ngưng muốn ngăn chị lại, nên hưởng thụ mới phải.
Mấy thứ này để chị làm cho."
"......"
Quý Thiển Ngưng cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Mạc Hạm làm việc nhà, hơn nữa còn làm rất đâu vào đấy, có lẽ ngày thường ở cũng hay làm lắm.
Nếu như kiếp trước Mạc Hạm cũng giống như bây giờ, biết quan tâm người khác, biết cảm kích thì các cô đâu đến nỗi phải chia ly trong không vui chứ?
Quý Thiển Ngưng lắc đầu mạnh như muốn rũ bỏ những suy nghĩ viễn vông ở trong đầu, cô cầm cái bát không đi vào phòng bếp.
Mạc Hạm là khách, cũng không thể để chị ấy làm hết được.
Rửa nồi, rửa chén, lau bàn, dọn bếp, rửa tay là bước cuối cùng.
Quý Thiển Ngưng mới vừa cho nước rửa tay lên tay mình thì Mạc Hạm bước vào, vươn đôi tay thon dài xinh đẹp ra, nói: "Cho chị một ít với."
Quý Thiển Ngưng nhìn kiểu gì thì cũng thấy đôi tay này không thích hợp để làm việc nhà, cô giúp chị đổ nước rửa tay lên cho chị với tâm trạng phức tạp, hỏi một cách vu vơ: "Bên ngoài dọn xong hết rồi à?"
"Siêu sạch luôn, lát nữa em có thể ra kiểm tra." Mạc Hạm nói.
"......!Cảm ơn."
Sau đó thì không nói gì nữa.
Hai người sóng vai đứng trước bồn rửa tay chật hẹp, hiếm khi yên tĩnh mà cùng rửa tay.
Quý Thiển Ngưng lại đưa khăn lau tay cho chị, chờ chị lau khô rồi tự mình lau.
Đột nhiên eo cô thắt lại.
Cảm nhận được thân thể mềm mại đang kề sát lên mình, Quý Thiển Ngưng khẽ kêu một tiếng, nhìn đôi tay đang ôm mình cô đang muốn phát tác thì bên tai vang lên giọng nói êm ái của Mạc Hạm: "Qua 12 giờ mới tính thêm một tuổi đúng không?"
Quý Thiển Ngưng không biết chị nghĩ gì, cơ thể căng thẳng, nói cộc lốc: "Phải thì sao?"
Hơi thở ấm áp của Mạc Hạm phả nhẹ lên làn da mẫn cảm sau tai cô, nói: "Chúc mừng em, lại trưởng thành rồi."
Là già thêm một tuổi chứ gì? Quý Thiển Ngưng tức giận nói: "Tôi vĩnh viễn 18 tuổi."
Mạc Hạm không có ý kiến, nói: "Bọn họ đi hết rồi, sao không ở cạnh em đợi qua 12 giờ vậy?"
Quý Thiển Ngưng biết chị nói đến đám người Cố Tâm Mỹ, nói: "Không cần thiết, tôi có phải là con nít đâu mà cần người ở bên."
"Bạn cùng phòng của em cũng không ở đây."
Sao lại nhắc tới Khương Ấu Na rồi? Quý Thiển Ngưng không kiên nhẫn mà hỏi: "Rốt cuộc chị muốn nói cái gì?"
"Chị muốn ở lại với em đó mà."
Hoá ra người này quanh co lòng vòng nãy giờ là có mục đích này đây! Quý Thiển Ngưng cắn răng nói: "Chị mơ à."
Mạc Hạm cọ cọ nàng tóc mai cô, nói: "Chị sợ em ở một mình thì cô đơn thôi mà, cũng chỉ là muốn ở cạnh em thôi, nào có ý gì khác."
Quý Thiển Ngưng nhìn chị đầy nghi ngờ.
Đối với ánh mắt nghi ngờ không khác gì phòng sắc lang của cô, Mạc Hạm hôn hôn lỗ tai cô, nói: "Tin chị đi."
"......"
Khi Mạc Hạm chủ động yêu cầu ngủ ở sô pha, Quý Thiển Ngưng mới hoàn toàn tiêu trừ nghi ngờ đối với chị, đồng thời lại cảm thấy chính mình quá là nhỏ nhen.
Tình yêu chú ý tới việc cô tình tôi nguyện, nếu cô thật sự không muốn thì chẳng lẽ Mạc