Editor: Lăng
Em chơi tôi một lần, tôi liền chơi em lại một lần, rất công bằng.
Lúc bị ánh mắt Mạc Hạm bắt gặp, Quý Thiển Ngưng đúng là rất muốn bỏ đi, nhưng vừa đi được vài bước thì cô lại quay trở lại.
Cô trốn sau cánh cửa lần nữa, vừa vặn thấy trợ lý trường quay giơ bảng clapper board [1]: ", cảnh hai lần một."
[1] nó đây:
Tiếp đến lại nhìn thấy cảnh Triệu Càn say xỉn đem vị "bá vương hoa" lạnh lùng - Mạc Hạm đẩy tới bên tường, Mạc Hạm vờ vĩnh đẩy vài cái liền bị Triệu Càn dùng kỹ thuật điêu luyện ung dung chặn lại, cuối cùng chính là màn kabedon cưỡng hôn thần thánh.
Không thể không nói hai người này diễn tương đối đặc sắc, Quý Thiển Ngưng xem có chút say mê.
Lúc đạo diễn hô cắt, Quý Thiển Ngưng liền ôm máy tính bảng chuồn mất.
Ban đầu muốn tìm một chỗ ghi chép lại cảnh quay vừa rồi, ai ngờ đụng phải vị trợ lý phụ trách liên hệ với diễn viên, thế là bị lôi kéo lại trò chuyện vài câu.
Cô không nghĩ Mạc Hạm sẽ tới tìm cô.
Chứng kiến khuôn mặt Mạc Hạm xuất hiện vẻ quẫn bách không giống ngày thường, không hiểu sao trong lòng Quý Thiển Ngưng có chút vui vẻ, con ngươi chợt đảo quanh, mỉm cười nói: "Nếu đã học tập, tự nhiên phải tới nơi tới chốn."
Quý Thiển Ngưng là người miền Nam, dung mạo mang vẻ đẹp trong sáng, dịu dàng đặc trưng của con gái vùng Giang Nam, chính là ý vị thanh tú, khi cười thường khiến người ta nhìn vào cảm thấy đơn thuần vô hại.
Nhưng không hiểu sao nhìn nụ cười của Quý Thiển Ngưng lúc này, Mạc Hạm lại cảm thấy có chút giả tạo, nghi ngờ lời khen của cô dành cho mình có bao nhiêu phần là thật.
Dáng vẻ của cô bây giờ, so với đêm hôm đó khi nằm trong ngực mình cầu xin "Em rất thích chị, chị có thể đáp lại em không?", ngây ngô mà mỏng manh, trông cứ như hai người khác nhau vậy.
Vẫn là ngoan ngoãn, mềm mại thì đáng yêu hơn.
Nhớ tới chuyện hôm đó, trong lòng Mạc Hạm lại sinh ra cảm giác phức tạp.
Gió thổi làm tóc chị bay loạn, vô tình khiến mắt chị hơi híp lại.
Mạc Hạm dò xét nhìn người đối diện, thầm nghĩ muốn xuyên qua vô số ràng buộc để thấy được nội tâm sâu thẳm của cô gái này.
Nụ cười trên mặt Quý Thiển Ngưng dần dần biến mất, bị chị dùng loại ánh mắt không chút nhiệt độ đó nhìn chằm chằm khiến cô không khỏi run lên, cô rụt cổ lại, giả vở khiêm tốn hỏi: "Không biết cô còn chuyện gì muốn nói không?"
Lông mi Mạc Hạm khẽ động, thở ra một làn khói trắng, thanh âm không chút cảm xúc trả lời: "Tôi có mang đồ của em theo."
"Là đồ..." Chưa kịp nói hết câu, Quý Thiển Ngưng đã ý thức được chị đang nói đến cái gì.
Chịu đựng nhiều ngày như vậy, cô thật sự cũng rất hiếu kỳ, đôi mắt tròn xoe chăm chú nhìn nhất cử nhật động của người đối diện.
Mạc Hạm đưa bàn tay đã bị trời lạnh làm tê cứng vào trong túi lục một hồi, khi vừa chạm được vào món đồ, chị ngẩng đầu nhìn lên liền bắt được ánh mắt mong chờ của cô, đột nhiên nở nụ cười đầy thích thú, thế là lại đem thứ đồ đó để lại như cũ.
Có ý tứ gì? Quý Thiển Ngưng nhíu mày.
Mạc Hạm chậm rãi vuốt mép túi, nói:
"Không đưa cho em."
"....Dựa vào cái gì?" Quý Thiển Ngưng đột nhiên cảm giác như bị người này trêu đùa, cô không thèm ngụy trang nữa, không tự chủ được mà cao giọng: "Đó là đồ của tôi!"
"Đúng là đồ của em." Mạc Hạm nói: "Nhưng không phải là vật quan trọng, tôi nghĩ em cũng không muốn lấy lại đâu."
Thấy chị xoay người muốn rời đi, Quý Thiển Ngưng vội vàng kéo tay chị lại.
Thấy thế, Mạc Hạm liền nhíu mày.
Ý thức được bản thân mất tự chủ, Quý Thiển Ngưng xấu hổ thu tay lại, đổi giọng: "Dù sao cô cũng phải cho tôi biết đó là gì?"
Có quan trọng hay không, không phải chị nói là được.
Mạc Hạm dường như đang đợi câu này, lúc này mới chịu lấy thứ đó ra cho cô xem.
Quý Thiển Ngưng trợn mắt: "Cái cô nói là cái này sao?"
Một cái dây cột tóc???
EXM?
Trên chiếc vòng màu đen còn đính thêm hai trái cherry, cũng không biết là do gió thổi nên tay người nọ run, hay là do hai trái cherry đong đưa làm cho Quý Thiển Ngưng có chút hoa mắt.
Ngón tay Mạc Hạm chạm nhẹ vào trái cherry, hứng thú nhìn sắc mặt cô biến đổi, nói: "Tôi không có trang sức như này."
Quý Thiển Ngưng nghĩ thầm, thứ này đúng là không giống là của Mạc Hạm, nhưng cũng không thể nói là của cô nha! Mười năm trôi qua, cô sao còn nhớ rõ trước đây mình có dùng loai dây cột tóc này hay không.
"Phòng tôi chưa từng có người con gái khác vào, không phải của em thì là của ai?" Mạc Hạm bổ sung.
"......" Lửa giận từ trong lòng vọt thẳng lên đỉnh đầu, Quý Thiển Ngưng nhìn cái thứ có cũng được, không có cũng được trong tay chị, kiềm nén nói: "Cô là đang chơi tôi sao?"
Mạc Hạm từ chối cho ý kiến, thần sắc tự nhiên không chút xấu hổ nói: "Học em mà thôi."
Quý Thiển Ngưng thẹn quá thành giận: "Tôi chọc cô như vậy khi nào?"
"Đêm hôm đó."
"...." Ba chữ này đủ khiến cô nghẹn họng.
Gió vẫn điên cuồng thổi, thổi đến nổi làm gương mặt Quý Thiển Ngưng phát đau.
Như thế nào cô cũng không phản bác được, đầu óc cô trong phút chốc không chuyển động nổi, quên luôn châm ngôn tránh xa Mạc Hạm ra.
Mạc Hạm bước tới gần cô mang theo mùi hương thanh mát trên người, hơi thở ấm áp của chị vờn quanh tai cô, dùng âm thanh mà chỉ có hai người nghe được, nói: "Chuyện ngày đó em còn nhớ không? Em chơi tôi một lần, tôi liền chơi em lại một lần, rất công bằng."
"...."
Mạc Hạm giơ dây buộc tóc trên tay lên, tựa như nữ vương thắng trận xoay người, tiêu sái rời đi.
Quý Thiển Ngưng đứng im tại chỗ phát sầu.
Cô không biết nên giận bản thân hay giận Mạc Hạm, cuối cùng chỉ cảm thấy chị thật thâm hiểm khó lường.
Mạc Hạm thong thả quay về.
"Chị Hạm sao lại ăn mặc phong phanh như thế? Không lạnh sao?"
Thấy có người tiến lên chào hỏi, cước bộ Mạc Hạm hơi ngừng, đem dây buộc tóc bỏ lại trong túi rồi ngẩng đầu nhìn người đang đến: "Không sao, tôi chịu lạnh được."
"Như vậy không được, rất dễ bị cảm lạnh." Người nọ ân cần hỏi: "Áo khoác chị để đâu? Tôi đi lấy cho chị."
Mạc Hạm cảm thấy nàng khá quen mắt, nhìn thêm vài lần thì nhớ ra đây là người trợ lý phụ trách liên lạc với diễn viên, tâm niệm khẽ động: "Cô khoan đi, tôi hỏi cô chuyện này!"
"Chuyện gì ạ?"
Mạc Hạm cũng không quanh co: "Vừa nãy Quý Thiển Ngưng nói gì với cô?"
"Sao chị lại quen biết nữ sinh Bắc Viện đó? Cô ấy muốn có được kịch bản hoàn chỉnh, nhưng vai diễn của cổ chỉ có bốn cảnh, hoàn toàn không cần thiết nên tôi không cho.
Hạm tỷ biết cô ấy sao?"
Kịch bản?
Mạc Hạm tránh nặng tìm nhẹ nói: "Có biết.
Cảm ơn cô, cô đi làm việc đi, tôi tự lấy áo khoác được."
"Vậy cũng được, tôi đi đây, chào chị Hạm."
Lúc Mạc Hạm đi vào trong mọi người vẫn còn đang ăn, thấy chị trở về liền thân thiện bắt chuyện với chị.
Mạc Hạm nói mình không đói bụng, đi đến chỗ Trác Nhiên hỏi lấy áo khoác cùng