"Cắt --"Đạo diễn hô "Cắt" xong thì mấy nhân viên công tác liền đi tới vây quanh Mạc Hạm, quần áo chị dính đầy máu giả, trên người cũng có.
Nhân viên công tác phủ thêm áo bông chống rét cho chị rồi mời chị vào phòng nghỉ để sửa sang lại.Mạc Hạm kéo khóa áo khoác lên tới cổ, giấu bộ đồ "Máu tươi đầm đìa" vào trong, nhận khăn giấy mà An Huệ đưa lau đi vết máu ở khóe miện, hỏi: "Thiển Ngưng đâu?""Có lẽ đi nghỉ ngơi rồi." An Huệ nói."Chị Hạm, đây là bao lì xì của chị."Diễn người chết đều có thêm một bao lì xì, đây là quy củ trong giới.
Mạc Hạm cũng không xem, nhận bao lì xì mà nhân viên đưa rồi nhét thẳng vào túi, đẩy mọi người ra đi ra ngoài."Em muốn đi đâu?" An Huệ đuổi theo hỏi."Giúp tôi tìm Thiển Ngưng."An Huệ phải chạy bước nhỏ mới có thể đuổi kịp bước chân chị, nói: "Em muốn tìm em ấy thì tốt xấu gì vẫn phải thay đồ đã chứ, em không lạnh sao?"Mạc Hạm mím chặt môi không lên tiếng, bước nhanh hơn.An Huệ thấy vẻ mặt chị lạ thường thì cũng không khuyên nữa, tập trung giúp chị tìm Quý Thiển Ngưng.Dạo một vòng ở ngoài cũng không tìm được, Mạc Hạm gọi điện thoại cho Cố Tâm Mỹ.Cố Tâm Mỹ nói: "Bọn em ở toilet."Mạc Hạm cúp máy, chạy tới toilet, quả nhiên thấy Cố Tâm Mỹ canh giữ ở bên ngoài.Loại toilet công cộng như này thì chỉ có một phòng không biệt nam nữ, bồn rửa tay ngăn lại WC, không gian cí hạn.
Mạc Hạm nhìn thoáng qua cánh cửa đóng chặt, hỏi Cố Tâm Mỹ: "Em ấy ở trong đó lâu chưa?""Quay xong liền tới đây, chắc là gần năm phút." Cố Tâm Mỹ xấu hổi nói: "Có thể là táo bón."Vẻ mặt Mạc Hạm hơi đổi, vừa đập cửa vừa kêu: "Thiển Ngưng, em ổn không?"Bên trong không có ai trả lời.Chờ Cố Tâm Mỹ phát hiện có điều gì đó không ổn thì Mạc Hạm đã vặn cửa xông vào.Hai tay Quý Thiển Ngưng chống trên bồn rửa tay, cúi đầu nhìn nước chảy ào ào, sắc mặt tái nhợt đến đáng sợ."Thiển Ngưng, chị không sao chứ?" Cố Tâm Mỹ thấy thế liền lo lắng hỏi.Quý Thiển Ngưng lại như là mất hồn, vẫn đứng yên không nhúc nhích, cũng không ngẩng đầu nhìn bọn hộ.Mạc Hạm nhìn chằm chằm Quý Thiển Ngưng, nhìn hai người rồi nói: "Hai người ra ngoài trước đi.""Vậy chị......"Cố Tâm Mỹ còn muốn nói thêm gì đó nhưng lại bị An Huệ kéo đi.Mạc Hạm tắt đi vòi nước, tay trùm lên mu bàn tay tái xanh kia.Quý Thiển Ngưng cũng không phải là không hề nhúc nhích, tay cô rút dữ dội, hơn nữa còn rất lạnh, lại không giống như là lạnh.Mạc Hạm nắm tay cô, xoay cơ thể cứng đờ kia, làm cô đối diện với mìnhNhìn cô chậm rãi ngẩng đầu lên, thấy rõ sự hoảng sợ và mờ mịt trong mắt cô, Mạc Hạm phát hiện quả nhiên bản thân đã đoán đúng rồi.Cô không lạnh, mà là sợ hãi.Mạc Hạm nắm chặt đôi tay run rẩy của cô, nói: "Nói chị nghe, em đang nghĩ gì?"Ánh mắt Quý Thiển Ngưng trống rỗng, nhìn nàng, lại như là không thấy chị, môi run run, lẩm bẩm: "Trong mơ......!Chị cũng là như vậy, cả người toàn máu, khi chết còn nhìn tôi đầy tuyệt vọng."Mạc Hạm nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt không còn chút máu của cô, chậm rãi nói: "Không phải chị đã nói với em rồi sao? Mơ là giả.
Hơn nữa vừa rồi chúng ta chỉ là đóng phim thôi mà.""Tôi biết là đóng phim, nhưng mà......" Mọi thứ trong mơ đều rất chân thựcQuý Thiển Ngưng vốn dĩ đã quên đi ác mộng tối ngày hôm đó, nhưng khi cô nhìn thấy Mạc Hạm dính màu đầy người vì cốt truyện thì tinh thần hỏng bét.Những sợ hãi đó, bất lực, bi thương cùng nước mắt hoàn toàn không phải là do cô diễn, những cảm xúc đó là cảm xúc chân thật của cô vào lúc đó.Cô không biết chuyện này rốt cuộc là như thế nào, chỉ cảm thấy ngực rất đau, đau đến mức cô thở không nổi, nên quay xong cô liền chạy mất.Đây là lần thứ hai Mạc Hạm thấy cô lộ ra cảm xúc yếu ớt như vậy, như thể chỉ cần một đòn liền bại.Còn dám nói trong lòng không có mình à?Trái tim Mạc Hạm chợt co thắt lại, duỗi tay ôm cô, chờ cơ thể cô mềm lại, chậm rãi ôm chặt hơn."Đúng là đồ ngốc mà." Mạc Hạm hôn hôn lên lỗ tai lạnh như băng của cô, nói: "Chỉ cần trong lòng em có chị thì chị vĩnh viễn luôn ở đây."Câu này nghe như một câu không liên quan lắm, nhưng Quý Thiển Ngưng không có tâm tình suy nghĩ sâu hơn.Giữa tháng 1, Quý Thiển Ngưng và Lưu Vũ Tình đóng máy trước.Trước khi rời đoàn phim, Mạc Hạm đặc biệt tới tìm cô: "Phải về nhà ăn tết sao?"Năm trước Quý Thiển Ngưng không có về, vất vả lắm mới đuổi kịp tiến độ quay, là thời điểm nên về thăm nhà.
Cô gật đầu."Đi đường cẩn thận.""Ừ."Quý Thiển Ngưng về căn hộ cho thuê rồi thu dọn hành lý đơn giản, Cố Tâm Mỹ đưa cô tới sân bay, sau hơn hai giờ bay thì cô về tới nhà mình.Quý Minh Dương "trẻ" hơn mười tuổi vốn là điều nên vui mừng nhưng không hiểu sao Quý Thiển Ngưng lại muốn khóc.Cô và mẹ kế, em kế vốn không thân thiết gì, nhưng vẫn mua quà về cho hai người họ.Cô em gái cùng cha khác mẹ, Đinh Linh hơi ghét bỏ mà nghịch chiếc điện thoại giá rẻ của cô, tò mò hỏi: "Chị nè, có phải làm diễn viên có tiền lắm không?"Quý Thiển Ngưng nói: "Có diễn viên quanh năm suốt tháng không nhận được bộ nào, nhưng diễn một bộ liền nhẹ nhàng kiếm được mấy trăm cho tới ngàn vạn.
Có tiền hay không có tiền, thì còn phải xem năng lực và may mắn nữa.""Vậy chị quay một bộ phim thì kiếm được nhiều không?"Sở dĩ Quý Thiển Ngưng không thân thiết gì với mẹ kế em kế là bởi vì ham mẹ con này rất ham vật chất.
Kiếp trước bởi vì cô kết hôn với Mạc Hạm, bọn họ cảm thấy cô được "gả" cho người có tiền, mà lại không mua biệt thự để bọn họ cũng được sống cuộc sống của người giàu có nên vẫn luôn oán trách cô là cái sói mắt trắng đấy.Kiếp trước Quý Thiển Ngưng là người đại diện của Mạc Hạm, kiếm được cũng kha khá, cô gửi tiền về không ít nhưng hai mẹ con này không biết đủ.Nhìn cặp mắt có vẻ như ngây thơ lắm của Đinh Linh, Quý Thiển Ngưng không chút để ý mà cười cười, nói: "Chị chỉ là một diễn viên nhỏ flop mà thôi, thù lao đóng phim rất thấp, quay một tập cùng lắm chỉ được một vạn thôi.""Oa --" Đôi mắt Đinh Linh sáng lên, tán thưởng nói: "Một vạn là nhiều lắm đó!""Nhiều sao?" Quý Thiển Ngưng đếm trên đầu ngón tay nói: "Chị tính cho em coi.
Chị không có tiếng tăm, chỉ có thể diễn người qua đường hoặc là vài vai phụ nhỏ, mỗi bộ phim được mười vạn là đã không tệ rồi.
Mỗi lần đóng phim là phải một hai tháng, nếu xui xẻo thì cả năm không có bộ nào, tiền thuê nhà còn không có mà đóng, mỗi ngày đều phải ăn màn thầu mì gói đó."Đinh Linh nghe thế thì trợn mắt há hốc mồm, hoài nghi nói: "Thảm như vậy sao?""Còn có lúc thảm hơn." Quý Thiển Ngưng thở ngắn than dài, "Biết vì sao năm ngoái chị không về nhà ăn tết không? Bởi vì không ai tìm chị đóng phim hết, trên người chị còn không có tiền xe.""Nhưng......!Không phải chị quay điện ảnh sao? Em và bạn học còn tới rạp chiếu phim xem nè, bây giờ hẳn là phải có tiền chứ?""Vốn là có, nhưng mua điện thoại cho em rồi, giờ không có."Trong nháy mắt Đinh Linh không