Bạch Hạo có chờ được không thì Quý Thiển Ngưng không rõ, cô thắc mắc nên hỏi: "Vì sao chị đến đón thì lại trễ hơn hai tiếng?"
Mạc Hạm không nói lý do cho cô nghe.
Hơn mười phút sau, rốt cuộc thì trợ lý của Bạch Hạo cũng đã tới.
Mạc Hạm đưa Quý Thiển Ngưng rời đi, hỏi: "Có đói bụng không?"
Lúc trên máy bay thì Quý Thiển Ngưng ăn một ít trái cây và một miếng bánh kém, còn chưa tiêu hóa hết nên lắc đầu.
Mạc Hạm nhìn cô có chút mỏi mệt, nói: "Để chị đưa em về."
Lên xe Mạc Hạm, cuối cùng Quý Thiển Ngưng cũng hiểu vì sao mà người nào đó nói đón cô thì sẽ muộn hơn hai tiếng.
Trên đường không đông đúc mà Mạc Hạm lái xe còn chậm hơn rùa nữa.
Quý Thiển Ngưng ngáp một cái, nói: "Chị mà không lái nhanh hơn thì tôi ngủ quên luôn đó."
Mạc Hạm nhìn cô từ kính chiếu hậu, nhẹ giọng nói: "Ngủ đi."
Tiếp xúc với ánh mắt quá đỗi dịu dàng của chị làm cơn buồn ngủ của Quý Thiển Ngưng biến mất, mất tự nhiên mà quay đầu đi, cố ý nói: "Ai biết được chị có đưa tôi đến nơi hoang vu nào rồi ném tôi đi không."
Mạc Hạm bật cười, nói: "Sẽ không."
Quý Thiển Ngưng "Shh" một tiếng.
"Bây giờ trời rất lạnh, không thích hợp đi dã ngoại.
Hơn nữa," Phía trước đang đèn đỏ nên Mạc Hạm dừng xe sát vạch, quay đầu nhìn cô, nói đầy thâm ý: "Chị không thích đánh dã chiến, thích ở nhà."
Quý Thiển Ngưng mất vài giây mới nhận ra "Dã chiến" mà chị nói là chỉ cái gì.
Trên mặt nóng lên, thẹn quá thành giận mà giáo huấn nói: "Bạn này ơi, làm chú ý thân phận của bạn, còn dám nói bậy nói bạ thì tuyệt giao đó."
"......" Bị cảnh cáo tuyệt giao lần thứ hai nên Mạc Hạm thành thật, đổi đề tài, hỏii: "Ngày mai có rảnh không?"
"Làm gì?"
"Mới em đi ăn cơm." Mạc Hạm nghiêm trang mà nói: "Chúc mừng tình bạn không dễ có được của chúng ta."
Này còn cần chúc mừng sao???
Quý Thiển Ngưng cảm thấy Mạc Hạm là tìm tìm cái cớ trá hình để gặp mình, hắng hắng giọng, nói: "Ngày mai lại nói."
Hôm sau.
Quý Thiển Ngưng ngủ thẳng một giấc đến lúc tỉnh, cầm điện thoại thì thấy Mạc Hạm nhắn Wechat cho cô: "Có rảnh không?"
......!Người này không nên gọi là Mạc vênh váo, hẳn nên kêu là Mạc keo 502 mới phải.
Quý Thiển Ngưng còn chưa biết nên trả lời như thế nào thì màn hình chợt lóe, một dãy số lại gọi đến, cô bắt máy: "Dạ alo?"
"Là Thiển Ngưng sao? Anh Bạch Hạo đây."
Một giờ sau.
Quý Thiển Ngưng đi theo Bạch Hạo vào một quán cơm thanh nhã thưa khách.
"Ngồi đi." Bạch Hạo đã bỏ vẻ say xỉn của ngày hôm qua, lịch lãm kéo ghế cho cô.
"......!Cảm ơn đàn anh." Quý Thiển Ngưng ngồi xuống.
Thật ra cô cũng không muốn đi ăn với Bạch Hạo chút nào.
Quý Thiển Ngưng không ngờ rằng Bạch Hạo sẽ hỏi bạn học số điện thoại để gọi cho cô.
Anh ta khăng khăng muốn gặp cô để trực tiếp xin lỗi.
Cô đã từ chối nói không cần ở trong điện thoại rồi nhưng Bạch Hạo lại nói đã đến dưới lầu tiểu khu, nếu cô không xuống thì anh ta liền không đi.
Quý Thiển Ngưng đành phải xuống dưới.
Trước khi đi thì cô nhắn lại cho Mạc Hạm: "Không có thời gian."
Mạc Hạm hỏi cô muốn làm cái gì.
Cô không nói là đi gặp Bạch Hạo, chỉ nói lấp lửng là cùng một người bạn đi ăn cơm để làm hòa.
Nhà hàng này gần như là không có bất kỳ người khách nào.
Bạch Hạo đóng áo khoác, khom lưng 90° với cô, nói: "Thiển Ngưng, đêm qua thật xin lỗi em."
Quý Thiển Ngưng bị sốc bởi lời xin lỗi quá trang trọng của anh ta: "Đàn anh, anh thật sự không cần phải làm vậy đau.
Anh mau ngồi xuống đi."
Tuy rằng không có khách khác nhưng vẫn có người phục vụ mà! Cô không muốn bị mất mặt.
Bạch Hạo ngồi xuống đối diện với cô, liên tục xin lỗi cô vì sự thất thố tối hôm qua.
Quý Thiển Ngưng cũng liên tục nói là không sao, khuyên thật lâu mới khiến anh ta ngừng ăn năn.
Bạch Hạo nói rất nhiều với cô, nói cái gì hối hận ngày đó đã xúc động hôn Khương Ấu Na, muốn xin lỗi đàng hoàng, hy vọng Khương Ấu Na có thể tha thứ cho anh ta.
Quý Thiển Ngưng nghe hắn dong dài nửa ngày, nói: "Đàn anh, Na Na cậu ấy không thích anh.
Cho dù ngày đó anh không đối xử với cậu ấy như thế thì hai người cũng không có khả năng."
Bạch Hạo hơi hơi cười khổ, nói: "Thật ra anh đã sớm đã nhìn ra."
Quý Thiển Ngưng nghĩ đến việc kiếp trước anh ta kiên trì theo đuổi Khương Ấu Na, nghĩ đến anh ta vì Khương Ấu Na làm nhiều chuyện điên cuồng như vậy.
Liền thấy anh ta là một khối tình si, không đành lòng thấy anh ta quá khổ sở nên an ủi một lát.
Ăn xong, Bạch Hạo đưa cô về.
Quý Thiển Ngưng nhìn Bạch Hạo rời đi, điện thoại vang lên một tiếng "Leng keng".
Mạc ênh váo: "Sáng không rảnh nhưng tối thì sao hả em?"
Quý Thiển Ngưng giữa trưa bỏ chị để đi ra ngoài với Bạch Hạo, nghĩ lại thì có chút áy náy, bèn trả lời: "Buổi tối thì được."
Trời mùa đông ở phương Bắc rất nhanh đã tối.
Quý Thiển Ngưng hẹn Mạc Hạm lúc 6 giờ, lúc 5 rưỡi thì Mạc Hạm nhắn cho cô nói đang ở trên đường.
Quý Thiển Ngưng đoán là chị sắp tới nơi thì ăn mặc chỉnh tề xuống lầu chờ, cũng nhắn cho Mạc Hạm là khỏi lái xe vào.
Khi vào còn phải đăng ký, quá phiền.
Quý Thiển Ngưng vừa đến dưới lầu, đột nhiên một bóng người xông tới ngăn cô lại, cô giật mình mà kêu ra tiếng.
"Đừng sợ, là anh đây."
"Đàn......! Anh?" Quý Thiển Ngưng