Tài xế cười ha ha, nói: "Cô khách sáo quá, xe này là của nhà cô mà, cô cứ dùng thoải mái.""Cảm ơn." Mạc Hạm chờ hắn xuống rồi ngồi vào ghế lái, "Đợi lát nữa chú cứ gọi taxi đưa mẹ cháu về là được.""Được."Chiếc xe màu đen chạy nhanh như gió.Mạc Hạm chạy xe đến nhà Quý Thiển Ngưng ở, chạy đến trên lầu gõ cửa, gõ thật lâu mà không ai trả lời.Lại gọi điện thoại cho Quý Thiển Ngưng lần nữa thì lại thông báo là đã tắt máy.Chị không chắc là Quý Thiển Ngưng đã về chưa về, hay cố ý trốn ở trong nhà không muốn gặp chị nữa.
Chị vừa gọi vừa đập cửa rầm rầm, khiến hàng xóm liên tục ra ngoài, nhìn chị bằng ánh mắt đầy khiển trách.Mạc Hạm đoán là Quý Thiển Ngưng không có ở trong nhà, nếu không đã sớm lao ra mắng chị rồi.Suy nghĩ một lát, chị gọi điện cho Cố Tâm Mỹ: "Thiển Ngưng có ở cạnh em không?""Không có ạ, em ăn tết ở nhà, Thiển Ngưng nói trong khoảng thời gian này không có việc gì, cũng chưa tìm em nữa." Cố Tâm Mỹ nói.Mạc Hạm lo lắng nói: "Đã trễ thế này mà em ấy còn chưa về nhà nữa."Cố Tâm Mỹ nói không chắc chắn: "Có khi nào chị ấy ở nhà chị Thanh Hoan không ta."Mạc Hạm nhíu mày thật sâu, hỏi: "Lục Thanh Hoan ở đâu?""Em chị nhớ mang máng, cụ thể ở nơi nào thì không rõ lắm." Dù biết thì cô nàng cũng không tiện lắm, sợ lại chọc Thiển Ngưng nổi giận......!Cố Tâm Mỹ nhịn không được mà tò mò: "Chị Hạm, chị vội vã đi tìm Thiển Ngưng như vậy là có việc gì sao?"Mạc Hạm mím môi, trầm giọng: "Không có việc gì."Cúp máy.Sau khi tìm thấy số điện thoại của Lương Ninh, Mạc Hạm ngập ngừng đôi chút, cuối cùng cũng không gọi đi.Dù Lương Ninh có nói địa chỉ cụ thể cho chị, thì chị cứ thế mà đi tìm cũng không thích hợp.
Quý Thiển Ngưng đã có ý trốn chị, chắc chắn sẽ không muốn gặp chị.Hơn nữa chị cũng không dám khẳng định là rốt cuộc bây giờ Quý Thiển Ngưng có ở nhà Lục Thanh Hoan không nữa.......Tiểu phẫu không tốn nhiều thời gian lắm, khi rời khỏi bệnh viện thì cũng chỉ mới hơn 10 giờ.Mới vừa đi ra cửa phòng khám thì điện thoại Quý Thiển Ngưng lại vang lên.Khi nhìn thấy ba chữ "Mạc vênh váo" kia, cô cũng không biết lần này người gọi tới là Mạc Hạm thật, hay lại là những người khác, cũng lười nghe máy, cứ để điện thoại vang lên."Sao lại không nghe máy?" Lục Thanh Hoan hỏi cô.Đối phương lại gọi tiếp hai lần, Quý Thiển Ngưng không thèm nhìn mà trực tiếp cúp máy, nói: "Điện thoại gây rối thôi."Lục Thanh Hoan yên lặng nhìn kỹ cô vài vài giây, không biết có hay hoài nghi không nữa.Mạc vênh váo: "Nghe điện thoại đi, chị đây."Nhìn thấy tin nhắn này, Quý Thiển Ngưng mới dám xác định người bên kia là Mạc Hạm.Cô ngẩng đầu, nhìn chân trời mà thở hắt một hơi trắng xóa.Cô biết là Mạc Hạm cũng bị người ta gài bẫy, gọi điện cho cô có thể là muốn giải thích, nhưng cô không muốn nghe.Thuốc gây tê dần dần mất đi hiệu lực, miệng vết thương sau khi phẫu thuật còn đau hơn lúc trước.
Cô bị tiếng chuông ồn ào kia làm đau nhức huyệt thái dương, tâm phiền ý loạn, trực tiếp tắt máy.Lục Thanh Hoan mở cửa xe cho cô, sau khi lên xe lại nhìn tay trái bị thương của cô, nói: "Tay em bị thương, Na Na lại không có ở nhà, nếu không đêm nay cứ ngủ nhà chị một đêm đã? Lỡ như có chuyện gì thị chị cũng có thể chăm sóc em."Quý Thiển Ngưng chỉ là giúp Lục Thanh Hoan dọn dẹp chút đồ đạc, Lục Thanh Hoan lại mời cô ăn lẩu, lại làm tài xế cho cô, còn đưa cô đi bệnh viện.
Cô rất xấu hổ không muốn làm phiền đối phương nữa, theo bản năng muốn từ chối, nhưng đột nhiên nghĩ đến Mạc Hạm có khi sẽ chạy tới tìm cô, suy nghĩ một lát rồi hỏi: "Tiện không ạ?""Nhà chị có hai phòng, ngày thường có mình chị à, có gì mà không tiện chứ.""Vậy làm phiền chị rồi.""Em đó, luôn khách sáo với chị như vậy, rốt cuộc có có coi chị là bạn không đấy?" Lục Thanh Hoan giả vờ tức giận nói.Quý Thiển Ngưng cười hì hì nói: "Là bạn là bạn mà, em không sáo với chị nữa, được chưa nè.""Vậy còn được."Bên cạnh bệnh viện