Chị chỉ muốn cùng ngồi cùng ăn với em, làm một đôi vợ chồng bình thường thôi.
Cuối cùng vẫn là An Huệ lặng lẽ giúp các cô đóng cửa lại.
Phòng bệnh yên lặng đến mức chỉ có tiếng thìa chạm vào bát kim loại phát ra âm "Leng keng leng keng" thanh thúy, nghe có chút xao động.
Quý Thiển Ngưng giống một y tá tận tâm, từng muỗng cháo đều đút rất cẩn thận.
Cô yên lặng đút, Mạc Hạm yên lặng ăn.
Cuộc cãi vã kịch liệt đêm đó đã ảnh hưởng rất nhiều đến hai người.
Tai nạn giao thông lại còn tác động hơn nữa.
Hiện tại các cô rất khó tìm ra bước đột phá để xoa dịu mối quan hệ này, cả hai chỉ đơn giản là không nói lời nào.
Quý Thiển Ngưng vẫn luôn không dám nhìn thẳng vào mắt của Mạc Hạm, nhưng cô vẫn biết Mạc Hạm đang chăm chú nhìn cô.
Cô suy nghĩ mông lung: Có phải lúc cô ra ngoài vẫn chưa đánh tan hết kem nền không?
Ăn xong một bát cháo, Mạc Hạm đánh vỡ sự trầm mặc, nói: "No rồi."
Quý Thiển Ngưng đặt cái chén không lên tủ đầu giường, cúi đầu, cô thở ra một hơi khó nhọc, nói: "Thật xin lỗi."
Mạc Hạm không thấy biểu cảm bây giờ của cô, chỉ có thể nhìn được xoáy tóc trên đỉnh đầu cô, chị nhíu mày, nhẹ giọng: "Chị nói rồi, tai nạn không liên quan đến em."
Hai ta Quý Thiển Ngưng đặt trên đùi hai tay chậm rãi nắm thành quyền, cô ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt kiềm chế phức tạp của chị, run giọng nói: "Vừa rồi em nghe được hết rồi, chị nói chị không muốn sống nữa."
Câu nói kia là nói với Tiết Gia Lệ, Mạc Hạm không nghĩ cô tới đúng lúc như vậy, chị trầm mặc, nghiêm nghị nói: "Ngày đó......!Khi em cầu xin chị buông tha cho em thì chị thật sự đã rất nản lòng."
"Khi chiếc xe tải kia sắp tông vào, chị thậm chí đã nghĩ rằng chết quách cho rồi, dù sao không có em thì cuộc sống của chị cũng không còn ý nghĩa gì nữa." Mạc Hạm dừng một chút rồi nói tiếp: "Nhưng nghĩ đến sau khi chết sẽ không còn được gặp em nữa thì chị lập tức hối hận.
Chị đã cố gắng né nó nhưng lại không né được, sau khi bị tông thì mất ý thức."
Lúc Mạc Hạm còn hôn mê thì Quý Thiển Ngưng nghe Cố Tâm Mỹ nói là tên tài xế xe tải lái xe lúc say rượu, không tỉnh táo nên mới vượt đèn đỏ tông vào chị.
Lúc ấy Cố Tâm Mỹ mắng tên tài xế vô lương đó bên tai cô suốt nửa tiếng, Quý Thiển Ngưng không nói một câu nào, bởi vì cô luôn cảm thấy Mạc Hạm xảy ra chuyện thì có liên quan đến mình.
Nhất định Mạc Hạm không muốn cô cảm thấy hổ thẹn nên mới đổ hết tội lỗi lên đầu tài xế xe tải.
Quý Thiển Ngưng thở nhanh hai hơi, nói: "Nếu chị không tới tìm em thì đã không xảy ra chuyện rồi."
Mạc Hạm duỗi tay, nâng cằm cô lên, nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của cô, trong lòng rung động, chị nói nghiêm túc: "Chị lặp lại lần nữa, chuyện này không liên quan gì đến em cả."
Quý Thiển Ngưng chỉ cảm thấy có thứ gì đó nghẹn lại trong lồng ngực, bị đè nén rất khó chịu.
Cô đẩy tay Mạc Hạm ra, nhìn về phía nơi khác, lẩm bẩm: "Em cho rằng......!em sẽ không được gặp lại chị nữa."
"Không thấy chị không phải là rất hợp ý em sao?" Mạc Hạm bất ngờ nở nụ cười, thản nhiên nói: "Nếu chị chết rồi thì em không cầm phải sợ chị bám dính lấy em nữa, không cần sợ chị làm trễ nải việc em đi tìm hạnh phục."
Hiện tại Quý Thiển Ngưng không hề muốn nghe cái từ "Chết" này một chút nào.
Câu nói nhẹ nhàng bâng quơ của Mạc Hạm lại như một con dao nhỏ đâm thẳng vào tim cô, cô nhắm chặt hai mắt, liên tục lắc đầu.
Không phải như thế.
Nếu Mạc Hạm thật sự có chuyện gì thì cô làm sao còn tâm tình đi tìm hạnh phúc gì đó? Những lời này giống gánh nặng ngàn cân đè nặng trong lòng cô khiến cô nói không nên lời.
"Thật ra chị rất sợ chết." Mạc Hạm nhìn hàng mi đang run rẩy của cô, tự nhủ nói: "Khi chị hôn mê thì đã mơ một giấc mơ rất dài.
Chị mơ thấy em và Lục Thanh Hoan ở bên nhau, hai người tay nắm tay, ôm nhau, hôn môi, cười nói rất vui vẻ......!Hai người còn muốn kết hôn."
Quý Thiển Ngưng mở to mắt, nhìn chị bằng ánh mắt không thể tin nổi.
"Chị muốn xông lên ngăn cản, nhưng lại không thể nào chạy được, kêu gọi cũng không thành tiếng.
Chị trơ mắt nhìn hai người ngọt ngọt ngào ngào ân ái, rồi lại rời đi, chị không làm được gì cả."
"Sau đó chị không thấy gì nữa.
Có một bàn tay vẫn luôn túm lấy chị, giống như muốn kéo chị vào địa ngục.
Chị nghĩ là chị sắp chết rồi, loáng thoáng, nghe được có ai đó gọi tên chị."
"Là em sao?" Mạc Hạm nhìn cô đầy mong đợi, "Em vẫn luôn muốn gặp chị, đúng không?"
"......" Quý Thiển Ngưng không chắc có phải giọng nói mà chị nghe được là của mình hay không, cô cố ý bỏ qua câu hỏi phía sau, nói: "Lúc chị hôn mê đúng là em đã nói chuyện với chị."
"Nói gì vậy?"
"......!Chị không nghe được sao?"
Mạc Hạm tập trung suy nghĩ, thật sự nghĩ không ra, nói: "Xin lỗi, chị chỉ nghe thấy có người gọi chị, giọng nói kia rất giống giọng em.
Còn nội dung gì thì chị nghe không rõ."
Tim Quý Thiển Ngưng nhảy dựng lên, nghĩ thầm: Mạc Hạm không nghe cô nói gì, nên nói với chị không đây?
"Em nói gì với chị vậy?" Mạc Hạm vội vàng hỏi lại.
Quý Thiển Ngưng không thể chịu nổi Mạc Hạm nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng nóng bỏng này, cô khẽ cắn môi, tim mềm nhũn, nói: "Em nói......!Chỉ cần chị tỉnh lại thì việc gì em cũng đồng ý với chị."
Mạc Hạm không bao giờ nghĩ rằng khi mình hôn thì cô lại hứa hẹn như vậy, vừa sợ vừa mừng, chị giống như một kẻ lỗ mãng, bắt lấy tay cô, gấp gấp gáp hỏi lại: "Thật sự là việc gì cũng được sao?"
"......" Quý Thiển Ngưng yên lặng gật đầu.
Mạc Hạm nở nụ cười xán lạn, nói rõ ràng từng câu từng chữ: "Được, vậy thì chị muốn kết hôn với em."
!!!
Lúc trước vì sinh mệnh của Mạc Hạm mà hứa hẹn thì Quý Thiển Ngưng đã chuẩn bị tâm lý tốt rồi.
Bất kể Mạc Hạm yêu cầu cô làm gì thì cô đều sẽ đáp ứng.
Bởi vì đây là do cô thiếu chị.
Chỉ là cô không nghĩ tới, Mạc Hạm trực tiếp nhảy tới chủ đề kết hôn......
Mơ màng hồ đồ liền kết hôn, chẳng lẽ cô thật sự không thể trốn thoát khỏi vận mệnh hai đời sao?
Quý Thiển Ngưng nhắm mắt, nói: "Em đồng ý với chị."
Mạc Hạm lại cười nhưng ý cười không chạm đến đáy mắt lại nhạt dần, tỏ vẻ nghiêm túc rồi nói: "Thiển Ngưng, em thay đổi rồi."
Quý Thiển Ngưng không rõ nguyên do.
"Một năm nay, Quý Thiển Ngưng mà chị quen là một cô gái sắc bén, giống một con nhím, người