Cô vẫn chưa phải là bạn gái của em ấy, thì có tư cách gì mà bảo tôi từ bỏ chứ?
Sao cứ hễ cô đến là cúp điện vậy???
Quý Thiển Ngưng không tin vào chuyện ma quỷ, quen tay sờ vào công tắc điện rồi ấn xuống.
"Phụt" một tiếng, chốt mở vang lên, đèn lại không sáng lên.
Hình như là cúp điện thật......!
Quý Thiển Ngưng lấy điện thoại từ trong túi ra, mở đèn pin lên, hướng nguồn sáng về phía Mạc Hạm đứng cách đó khoảng 1 mét, nghi ngờ hỏi: "Không phải là chị cố ý đấy chứ?"
"......" Mắt Mạc Hạm nheo lại vì quá chói mắt, hỏi ngược lại cô: "Vì sao em lại nghĩ là chị cố ý?"
Quý Thiển Ngưng dời đèn pin đi, chiếu vào người chị, cô vịn vào tường, nhìn chị chăm chú rồi nói: "Bởi vì lúc em ấn chuông cửa thì còn nhìn thấy khe cửa lộ ra ánh sáng."
Mạc Hạm không nghĩ tới cô lại quan sát tỉ mỉ như vậy, vô lực đỡ trán, nói: "Được rồi, chị thừa nhận chuyện cúp điện là do chị làm ra."
Quý Thiển Ngưng trừng mắt, nói: "Em biết ngay là chị giở trò mà!"
"Nhưng không phải chị cố ý." Mạc Hạm nói: "Chị chỉ còn món canh cải thảo chưa làm xong thôi, lúc đảo canh thì sơ ý đổ lên bếp điện từ, rồi không hiểu sao lại bị cúp điện.
Có thể là đứt cầu dao rồi."
"......!Tự chị nấu?" Quý Thiển Ngưng sửng sốt.
Mạc Hạm hơi mỉm cười, nói: "Mời em tới nhà thì chị tất nhiên phải đích thân xuống bếp rồi."
Quý Thiển Ngưng cho rằng Mạc Hạm sẽ giống như lần trước chở cô đến biệt thự, gọi một ai đó đem nguyên liệu đồ ăn đến rồi nấu một cái lẩu.
Bây giờ cô mới phát hiện là Mạc Hạm đang đeo tạp dề, mặt trước là một chó con màu trắng đang nghịch ngợm le lưỡi nhìn cô.
Họa tiết dễ thương thế này hoàn toàn không phù hợp với khí chất lạnh lùng của Mạc Hạm.
Quý Thiển Ngưng không hiểu sao Mạc Hạm lại mua một cái tạp dề như thế, chẳng lẽ là do thuộc tính cún à?
Cô không có thời gian để nghĩ sâu xa như vậy, định thần lại, nói: "Vậy giờ làm sao bây giờ?"
Chẳng lẽ họ sẽ có một buổi hẹn hò chính thức đầu tiên trong cảnh tắt lửa tối đèn sao?
Mạc Hạm nhướng mày, nói: "Cúp điện cũng không có gì ghê gớm, chúng ta có thể ăn tối dưới ánh nến mà."
"Chị mua nến chưa?"
"......! Không có." Cúp điện đột nhiên quá, Mạc Hạm làm sao có thời giờ để chuẩn bị những thứ đó.
Có điều, chị suy nghĩ một chút rồi nói: "Nếu chỉ là đứt cầu dao thì chắc kéo công tắc lên là có điện thôi.
Để chị đi xem."
Hai người thấy cầu dao chính ở ngoài cửa lớn, chỉ là có hơi cao, Quý Thiển Ngưng với không tới nhưng Mạc Hạm lại nhẹ nhàng chạm đến được.
"Khoan ——" Thấy Mạc Hạm muốn mở nắp ra thì Quý Thiển Ngưng liền cảm thấy lo lắng, cô đè tay chị lại, hỏi: "Chị có làm qua bao giờ chưa?"
"Chưa từng." Mạc Hạm thản nhiên nói: "Nhưng cấp ba có học qua rồi mà, thao tác đơn giản lắm."
Kiến thức từ cấp ba mà giờ vẫn nhớ được? Quý Thiển Ngưng không hiểu điều này, chỉ là bội phục trí nhớ kinh người của Mạc Hạm thôi.
Kiếp trước, cô và Mạc Hạm sinh sống ở đây suốt mười năm, đừng nói là đứt cầu dao, ngay cả cúp điện cũng chưa từng có, nên cô không hề có một chút kinh nghiệm nào.
Khi nói chuyện thì Mạc Hạm cũng mở nắp ra, thấy Quý Thiển Ngưng đang hồi hộp đứng sau lưng thì nói: "Giơ điện thoại cao lên đi, chị nhìn không rõ."
Quý Thiển Ngưng nghe lời giơ điện thoại cao lên, một cánh tay khác vì không yên tâm nên bắt lấy tay Mạc Hạm.
Mạc Hạm thấy hành động của cô thì vừa buồn cười lại bất đắc dĩ, nói: "Em đừng chạm vào chị.
Lỡ như chị bị điện giật thì hai đưa mình đều gặp chuyện đó."
Quý Thiển Ngưng Nghe thấy hai chữ "Điện giật" thì sợ tới mức tay run lên, vội nói: "Đừng động vào, chúng ta vẫn nên đi tìm nhân viên thì hơn."
Bây giờ có khi nhân viên cũng đã tan làm rồi, cho dù không mở thì cũng phải đợi người tới.
Mạc Hạm thiếu kiên nhẫn, đầu tiên là bỏ cánh tay đang ôm bắp chân mình, sau đó chị men theo ánh đèn pin, tìm được chỗ khác biệt duy nhất trong đám công tắc dày đặc, kéo lên.
"Cạch" nhẹ một tiếng, ánh đèn sáng chói lộ ra sau cửa lớn, Quý Thiển Ngưng vui vẻ nói: "Chị lợi hại ghê, có điện rồi kia!"
Mạc Hạm nhăn mày lại, thân thể lảo đảo ngả ra phía sau.
Quý Thiển Ngưng phản xạ có điều kiện duỗi tay ôm lấy chị, chỉ thấy người trong lòng ngực nhắm nghiền hai mắt, hàm răng cắn chặt môi dưới, vẻ mặt rất đau đớn.
Nhớ tới vừa nãy Mạc Hạm nói là có thể bị điện giật, Quý Thiển Ngưng hoảng sợ biến sắc: "Mạc Hạm, chị làm sao vậy?!"
Cơ thể Mạc Hạm co giật.
"Chị......!Chị đừng làm em sợ!" Quý Thiển Ngưng tay chân rét lạnh, gấp đến độ đỏ cả mắt.
Mạc Hạm từ từ mở to mắt, đang muốn cười nhạo cô là diễn xuất vụng về vậy mà cũng không phát hiện, nhưng khi va phải đôi mắt đỏ hoe của cô thì chị ngẩn người, duỗi tay chạm vào mặt cô, nói: "Đừng sợ, chỉ chọc em thôi."
"......" Quý Thiển Ngưng ý thức được là mình bị người ta trêu chọc, khuôn mặt cứng đờ, buông chị ra, đẩy tay chị ra rồi giận dữ xoay người đi về phía thang máy.
Mạc Hạm không nghĩ tới lại làm người ta giận, nhanh tay lẹ mắt kéo người về lại.
Quý Thiển Ngưng buộc phải xoay người đối mặt với chị, đôi mắt hồng hồng, cô tức giận nhìn chị, giọng nói run run: "Lấy sinh mạng của mình ra đùa giỡn, buồn cười lắm sao?"
Mạc Hạm vội nói: "Thật xin lỗi, chị sai rồi."
"......" Thái độ nhận sai thành khẩn như này khiến Quý Thiển Ngưng khó nói thêm gì hơn, cô xụ mặt thoát khỏi tay chị, tức giận đi vào nhà.
Quý Thiển Ngưng biết là bản thân phản ứng quá khích, nhưng cô lại không khống chế được.
Khi nhìn thấy Mạc Hạm ngã xuống thì đột nhiên ô nhớ đến thảm trạng của Mạc Hạm khi xảy ra tai nạn giao thông, tim cô liền thắt lại.
Lòng cô nóng như lửa đốt, sợ Mạc Hạm lại ra xảy ra ngoài ý muốn, nhưng hóa ra người nào đó lại cô ý chọc cô?
Tức gần chết!
Bây giờ Mạc Hạm mới phát hiện là chị đã chạm vào nghịch lân của cô, chị mơ hồ có thể đoán được vì sao Quý Thiển Ngưng lại tức giận như vậy.
Trong lòng chị vừa cảm động vừa lại hối hận vì mình đã đùa giỡn không đúng lúc.
Chị vội sải bước đuổi theo, trở tay đóng cửa, rồi bước nhanh đến ôm lấy eo người kia, kéo cô vào trong lòng mình.
*Tương truyền trên đầu rồng có một miếng vảy mọc ngược, được người đời gọi là nghịch lân.
Sau này được dùng để ví von cho chuyện không nên làm, nếu không thì sẽ gặp sự phẫn nộ vô cùng lớn.
Quý Thiển Ngưng cũng không ngại, lưng cô chạm phải ngực chị, cô cứ nghĩ Mạc Hạm lại giở trò gì nên mở miệng tính mắng chị.
Mạc Hạm buông cô ra.
Quý Thiển Ngưng không hiểu nguyê do, cả người bị chị kéo xoay lại.
Mạc Hạm áp bàn tay đang run rẩy của cô lên ngực mình, nhìn thẳng vào đôi mắt phẫn nộ của cô, chị nói từng câu từng chữ, thong thả mà trịnh trọng: "Về sau, sinh mạng này