Tư Ngữ kiên định nói với Tiểu B: “Cô ta tuyệt đối không phải là nữ chính Lương Dư Phỉ.”
Tiểu B: “Vì sao?”
Tư Ngữ: “Cậu hỏi tôi vì sao??? Phải là tôi hỏi cậu mới đúng! Nữ chính có phải cũng bị người khác xuyên vào hay không?”
Tiểu B: “Chờ một lát.... Theo phân tích số liệu, rà quét thì, đúng vậy, cô ấy cũng là người xuyên sách.”
Thanh âm của Tiểu B mô phỏng theo giọng nói của con người, nó có thể máy móc nói ra kết quả, Tư Ngữ lại không bình tĩnh.
Nàng quả nhiên không đoán sai!
Từ lần đầu tiên gặp mặt nàng đã cảm thấy nữ chính không thích hợp, thiết lập có thể sụp đổ một lần, rốt cuộc không có ai thập toàn thập mỹ, nhưng qua mấy lần sụp đổ, còn sụp đổ thái quá đến thế, vậy không phải OOC* đơn giản như vậy.
(*) OOC: Là viết tắt (bằng cách lấy các ký tự đầu tiên) của cụm từ Out of Character (tạm dịch “vượt ngoài tính cách”).
Nữ chính Lương Dư Phỉ người đẹp lại có thiện tâm, kính trên nhường dưới. Mà người trước mắt này, lại có thể vì vài giọt nước miếng mà đẩy ngã một đứa trẻ con bốn tuổi xuống mặt đất?
Giác quan thứ sáu mãnh liệt nói cho nàng, nữ chính có vấn đề.
Sự thật chứng minh giác quan thứ sáu của nàng luôn rất chính xác.
Nàng vội hỏi Tiểu B: “Cô ta cũng là do các cậu sắp xếp? Nhiệm vụ của cô ta là gì?”
Tiểu B: “Thế giới này chỉ sắp đặt một người xuyên sách là cô, tình hình của cô ấy tôi không hiểu rõ lắm, xin lỗi.”
Tư Ngữ: “Có ý gì?”
Tiểu B: “Ý là cô ấy có thể là người xuyên sách khác mà hệ thống sắp đặt tới đây, cũng chính là đối thủ cạnh tranh với cô. Còn có một loại khả năng khác, cô ấy là BUG*, trong lúc vô ý tiến vào.”
(*) BUG: Là những error, flaw, failure, hay fault tạo ra một kết quả sai, hoặc không lường đến được. Đơn giản có thể coi nó như một thứ gì đó không hoạt động đúng theo thiết kế.
Tư Ngữ: “.......”
Đây không phải là muốn hố mình sao!
Tiểu B: “Cô phải cẩn thận.”
Vốn dĩ cho rằng công lược Lục Tịch đã đủ khó, bây giờ lại còn nhảy ra một BUG??? Tư Ngữ hiện tại muốn bãi công không làm.
“Chị Tiểu Ngữ.”
Tay nhỏ ngắn sờ sờ mặt nàng, thanh âm non nớt của trẻ con kéo nàng về hiện thực.
Tư Ngữ bế Tiểu Bảo lên, ánh mắt phức tạp nhìn người trước mắt “Lương Dư Phỉ”, cố gắng bình tĩnh lại, nói: "Tiểu Bảo, người này rất kì quái, chúng ta không chơi với cô ta nữa."
“Dạ!” Tiểu Bảo gật đầu lia lịa, chu môi nói: “Chị ấy làm cho em đau quá đi, không chơi cùng chị ấy nữa.”
Tư Ngữ ở trên mặt bé hôn “chụt” một cái, ôm Tiểu Bảo đi trở về.
Lục lão phu nhân còn chưa tỉnh dậy, trong phòng rất im ắng, bảo mẫu đang quét nhà.
Lục Tịch ngồi ở trên ghế sô pha xa hoa kiểu Âu xem tạp chí kinh tế tài chính, chân dài giao điệp, tư thế lười biếng, hơi cúi đầu, lộ ra khuôn mặt tinh xảo cùng cần cổ trắng nõn mê người.
“Chị Tịch Tịch!” Tiểu Bảo hưng phấn kêu lên.
Lục Tịch theo tiếng vọng nhìn lại, đã bị cảm nhiễm sự tươi cười hồn nhiên của trẻ con, khóe môi hơi cong lên thành một đường cung rất nhỏ, nói: “Tiểu Bảo.”
Vẻ tươi cười kia rất thanh thiển, tựa như Thiên Sơn Tuyết Liên nở hoa, kinh diễm cả trời đất.
Tư Ngữ có chút phát ngốc, va vào ánh mắt cô, thấp giọng ho một tiếng, hạ giọng nói: “Tiểu Bảo, bà nội đang nghỉ ngơi, chúng ta nói nhỏ một chút.”
Hai tay Tiểu Bảo vội che miệng lại, ngoan ngoãn gật gật đầu.
Đứa trẻ này còn chưa đến năm tuổi, bộ dáng rất chắc nịch, Tư Ngữ ôm một lát thì ôm không nổi nữa, đặt bé ngồi cạnh Lục Tịch, lắc lắc cánh tay.
Lục Tịch thu hồi tạp chí, lúc nghiêng đầu phát hiện trên quần áo của Tiểu Bảo dính chút cọng cỏ khô héo, hỏi: “Em có phải lại đi lăn cỏ hay không?”
Tiểu Bảo liên tục lắc đầu, nói: “Tiểu Bảo bị té ngã.”
“Té ngã?” Lục Tịch vội hỏi bé: “Té ngã ở đâu, có đau hay không?”
“Ngã trên mặt cỏ.” Đôi mắt nhỏ của Tiểu Bảo vừa chuyển, thấy được Lương Dư Phỉ, chỉ vào cô tức giận nói: “Chính là chị gái xấu xa này, lần đầu tiên chị ấy đâm vào em, lần thứ hai chị ấy đẩy ngã em.”
Mới vừa tiến vào nhà đã bị người khác lên án, bước chân của Lương Dư Phỉ dừng lại.
Mắt phượng của Lục Tịch nhìn qua, ánh mắt lạnh lùng, ngữ khí cũng không nhu hòa như vừa nãy: “Em đẩy Tiểu Bảo?”
Lương Dư Phỉ bị ánh mắt cô trấn trụ, sắc mặt hoảng loạn, ấp úng giải thích: “Em không biết nó ở phía sau, em không cố ý.”
“Lần đầu tiên không phải cố ý, lần thứ hai cô dám nói không phải?” Tư Ngữ lạnh lùng bổ thêm một đao.
Tiểu Bảo nhỏ giọng “Hừ” một tiếng, ôm tay Lục Tịch ủy khuất mà nói: “Chị ấy nói Tiểu Bảo chảy nước miếng thật ghê tởm. Chị Tịch Tịch, Tiểu Bảo rất ghê tởm sao?”
Như là bất mãn với Lương Dư Phỉ nói lời khó nghe như vậy với trẻ con, Lục Tịch nhíu mày, ánh mắt như đao trừng mắt nhìn Lương Dư Phỉ một cái, rũ mắt, nhìn Tiểu Bảo mặt đầy chờ mong, ngữ khí lại khôi phục ôn hòa: “Tiểu Bảo rất đáng yêu.”
Tiểu Bảo vui vẻ cười khanh khách, quỳ gối trên sô pha, ở trên mặt cô hôn thật mạnh một cái, “chụt” một tiếng, tất cả đều là nước miếng.
Tư Ngữ nghĩ thầm: Hỏng rồi, đứa trẻ này rất có khả năng bị đánh!
Không chờ nàng tiến lên ôm Tiểu Bảo đi, đã thấy Lục Tịch cầm tờ giấy thong thả ung dung lau nước miếng trên mặt, nói với Lương Dư Phỉ vẻ mặt lo lắng đang đứng ở cửa không dám đi tới: “Xin lỗi Tiểu Bảo.”
Đôi mắt Lương Dư Phỉ hoảng sợ trừng lớn.
Đối đãi Tiểu Bảo ôn nhu như vậy, thậm chí đối với Tư Ngữ cũng coi như là khách khí, vì sao duy độc đối với cô lạnh như băng? Trong lòng Lương Dư Phỉ cực kỳ khó chịu, cô có chút sợ ánh mắt Lục Tịch, tay giấu ở phía sau lưng nắm chặt thành quyền, cắn chặt răng, nói: “Thật xin lỗi.”
Tiểu Bảo ưỡn ngực, thập phần rộng lượng mà nói: “Cô giáo của chúng em nói, làm sai chuyện gì phải có gan thừa nhận sai lầm, mới là một đứa trẻ ngoan. Được rồi, em tha thứ cho chị.”
Tư Ngữ khoanh tay nhìn tràng trò hay, chậm rãi nói: “Nếu Tiểu Bảo tha thứ cho cô thì vào đi, nhà của chúng tôi không thiếu thần giữ cửa, đừng đứng chặn ở đằng kia mà nói.”
Trong mắt Lương Dư Phỉ hiện lên một tia oán độc nhìn về phía nàng, bước hơi nhanh đi vào nhà.
Lục Tịch cũng chưa nói cái gì, nàng dựa vào đâu lấy tư thái chủ nhân của ngôi nhà nói chuyện với mình như vậy?
Lục Tịch không phải chán ghét người phụ nữ này sao? Nàng nói “nhà của chúng tôi” vì sao không sửa lại?
Lương Dư Phỉ càng nghĩ càng khó chịu. Hôm nay khắp nơi đều vấp phải trắc trở, Lục gia cô thật sự ở không nổi nữa, vẫn không tha mà thoáng nhìn qua Lục Tịch, phát hiện Lục Tịch không nhìn cô, cổ họng tắc nghẹn, xoay người chạy đi.
Lục Tịch đang cúi đầu lấy những cọng cỏ dính ở trên người Tiểu Bảo, như là đang xử lý văn kiện quan trọng gì, biểu tình chuyên chú, cảm giác được ánh mắt khác thường chiếu đến, chậm rãi ngẩng đầu lên.
“Nhìn cái gì?”
Ánh mắt Tư Ngữ giao với ánh mắt cô, thoải mái nói: “Nhìn cô đó.”
Lục Tịch: “.....”
Bởi vì đây là lần đầu tiên nhìn thấy Lục Tịch có độ ấm như vậy, Tư Ngữ không khỏi nhìn nhiều thêm vài lần.
“Tôi nhớ rõ hình như cô mắc bệnh sạch sẽ.” Tư Ngữ nói: “Tiểu Bảo hôn cô như vậy, cô lại có thể không tức giận.”
“Vì sao phải tức giận chứ, chị Tịch Tịch nói Tiểu Bảo rất đáng yêu.” Tiểu Bảo chen vào nói.
Lục Tịch mỉm cười, tiếp tục nhặt cọng cỏ, nhẹ nhàng bâng quơ mà nói: “Bà nội rất thích Tiểu Bảo.”
Nghe như một câu không đầu