“Cô, cô, cô, cô vừa rồi vì sao lại phải nói như vậy!” Ăn xong bữa sáng, nhân lúc Lục Tịch ra cửa chuẩn bị đi đến công ty, Tư Ngữ vội ngăn người lại.
“Nói cái gì?” Biểu tình Lục Tịch bất động như núi, phảng phất giống như người vừa rồi nói lời cợt nhả không phải là cô.
“Chính là....” Tư Ngữ bị cô thình lình nói ra câu cợt nhả khiến nhiệt độ trên mặt thật lâu cũng chưa rút đi, cảm thấy khó có thể mở miệng, hạ giọng: “Cô vì sao lại nói tối hôm qua chúng ta thức quá muộn, khiến thân thể tôi mệt chết... Như vậy!”
“Ba giờ sáng chúng ta còn đang nói chuyện, vậy còn không muộn? Sáng nay lúc rửa mặt cô vẫn luôn ngáp, không phải mệt thì là cái gì?” Vẻ mặt Lục Tịch thản nhiên, “Có vấn đề gì?”
.... Hình như là không có vấn đề gì.
Không đúng!
Thiếu chút nữa đã bị cô lừa gạt!
Hai tay Tư Ngữ chống nạnh, nói: “Cô nói như vậy khiến bà nội hiểu lầm!”
Khóe miệng Lục Tịch hơi giật giật, nhàn nhạt nói: “Đó là tự bà hiểu sai.”
Tư Ngữ trừng cô: “Cô còn dám nói cô không phải là cố ý?! Cô nếu như không nói như vậy, bà nội sao có thể hiểu lầm?!”
Lục Tịch nhìn khuôn mặt cùng vành tai của nàng hồng đến mức sắp nhỏ máu, hơi trầm ngâm, nói: “Tôi chỉ là không muốn phiền phức như vậy.”
“.... Phiền phức cái gì?”
“Nào là con gián rồi còn nghỉ lễ, lúc trước cô bịa chuyện nhiều như vậy, lúc sau tính toán nói ra sự thật, bà nội sẽ tin tưởng sao? Bà sẽ chỉ càng hỏi càng nhiều. Không bằng để bà hiểu lầm hai người chúng ta....” Đôi mắt thanh lãnh không gợn sóng của Lục Tịch hiện lên một tia ánh sáng khác thường, dừng một chút, tiếp tục nói: “Nói như vậy thì có thể tiêu trừ lòng nghi ngờ của lão nhân gia, cũng có thể làm bà cao hứng.”
Tư Ngữ hơi hơi suy tư, cảm thấy cô nói có vài phần đạo lý.
Lục Tịch ngưng thần nhìn nàng: “Hay là cô có cách nói gì tốt hơn so với câu kia của tôi?”
Lắc đầu.
“Nếu không có vấn đề gì thì tôi đi đây.”
Mắt thấy cô sải chân dài sắp rời đi, linh quang của Tư Ngữ chợt lóe, bắt lấy cánh tay cô: “Tôi còn cảm thấy không đúng.”
Lục Tịch nhìn nhìn cánh tay bị nàng bắt lấy, tầm mắt trở lại trên mặt đỏ ửng chưa tan của nàng, thấy nàng đột nhiên nghiêm túc, hỏi: “Không đúng chỗ nào?”
Tư Ngữ đề cao khẩu khí, nói năng có khí phách: “Cô nói như vậy, bà nội cùng a di, bao gồm cả đầu bếp Tạ cũng sẽ hiểu lầm là tôi nằm dưới, dựa vào cái gì tôi không thể nằm trên!!!”
“....”
“....”
Gió thu cuốn hết lá vàng, một lá lại một lá, bay nhẹ nhàng đáp xuống trên cỏ, yên tĩnh không tiếng động.
Tư Ngữ phảng phất nghe được thanh âm tiết tháo của mình rơi đầy đất.
Nàng dùng mắt thường có thể thấy được khuôn mặt băng sơn tuyệt mỹ của Lục Tịch cứng đờ lại một chút, khóe miệng gợi cảm hơi hơi giật giật, đôi mắt thanh lãnh kín đáo khiến người khác nhìn không ra cảm xúc.
Không biết có phải là bị sức lực như lang như hổ của nàng chấn trụ hay không, Lục Tịch há mồm vài lần, muốn nói lại thôi.
Tuy rằng Lục Tịch cái gì cũng chưa nói, Tư Ngữ phảng phất đã từ biểu tình của cô mà đọc hiểu nội tâm cô đang muốn biểu đạt: Trong đầu cô rốt cuộc có cái quái quỷ gì vậy?
Trong thân thể có một ngọn lửa bùng lên.
Tư Ngữ đột nhiên không dám đối diện với cô, thất thố mà quay đầu đi, nhanh chóng nói: “Cô đi làm trước đi, tôi.... Tôi đau bụng phải đi WC. Tạm biệt!”
“...”
Lúc Lục Tịch nói câu nói kia không nghĩ tới Lục lão phu nhân sẽ suy nghĩ sâu xa như vậy, cô cũng không dự đoán được Tư Ngữ sẽ phản ứng lớn như vậy.
Nằm trên? Nằm dưới? Hóa ra cái nàng để ý chính là cái này?
Lục Tịch như suy tư điều gì mà nhìn bóng dáng nàng hốt hoảng rời đi, đôi mắt thanh lãnh càng ngày càng sâu hun hút.
Ngọn lửa trong lòng Tư Ngữ thật lâu cũng chưa tan, lúc vào phòng khách, nghe thấy Lục lão phu nhân đang nói chuyện với bảo mẫu, ngoại trừ cẩu kỷ tử và mộc nhĩ đen, còn có đồ vật gì đó có thể bổ thận, nàng thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu.
Đều do Lục Tịch!
Người ngày thường nghiêm trang, như thế nào sẽ nói ra loại lời nói như này?
Giờ thì bảo mẫu và đầu bếp đều biết nàng bởi vì không biết tiết chế cơ thể mà thận không tốt, Tư Ngữ thật sự không còn mặt mũi nào ở lại Lục gia. Lúc ăn xong Lục lão phu nhân còn dặn dò riêng với đầu bếp Tạ làm cơm trưa bổ thận cho nàng, nàng lấy cớ phải đi về nghiên cứu kịch bản chạy mất.
Một nguyên nhân quan trọng hơn, là nghĩ đến buổi tối phải ngủ chung một phòng cùng Lục Tịch, nghĩ đến lúc mình nói không lựa lời đánh rớt hết tiết tháo.... Trong đầu óc nàng đều là một ít hình ảnh không hài hòa, không còn mặt mũi nào đi đối mặt với Lục Tịch.
Chỉ có kịch bản mới có thể làm cho nàng tĩnh tâm lại.
Tư Ngữ tốn thời gian một ngày mới xem xong toàn bộ nội dung có liên quan đến nhân vật Anh Cơ của "Sủng Phi 2".
Quả nhiên giống như Chu Kỳ nói, nhân vật Anh Cơ này rất độc đáo, cũng rất có tính tranh luận. Lúc cung đấu, Anh Cơ là một Đại vai ác tàn nhẫn độc ác, khiến người xem tức giận đến ngứa răng. Nhưng mà nàng vì bảo vệ quốc gia, vì cứu vớt bá tánh, cuối cùng không tiếc tính mạng mà hy sinh lại làm người xem rất kính nể.
Lúc xem hết kết cục cuối cùng, hai mắt Tư Ngữ đã ướt át.
Trừ phi đóng phim, Tư Ngữ chưa bao giờ là một người dễ dàng rơi lệ, lúc xem kịch bản có nhân vật có thể khiến nàng cảm động đến phát khóc, dù tính ở trước lúc xuyên sách nàng cũng rất ít khi gặp phải.
Anh Cơ là một vai phụ mới, trong nội dung 40 tập, nhân vật này xuất hiện còn không đến mười tập. Tuy rằng chỉ là một vai phụ có phần diễn rất ít, nhưng mà Tư Ngữ thật sự rất thích.
Nàng không để bụng đây là vai ác có khả năng không mang lại tiếng tốt, không để bụng thù lao đóng phim thấp, cũng không để bụng trà xanh Lương Dư Phỉ, xem xong kịch bản, trong lòng nàng lập tức có đáp án, nhắn tin WeChat cho Chu Kỳ: “Tôi nhận Anh Cơ.”
Còn về bộ phim điện ảnh "Lâu Đài Cổ Biến Mất" kia, Tư Ngữ chỉ xem một phần tư, nhân vật của nàng là một vai nữ thứ hai, trong người lại có bệnh tâm thần, diễn cũng vô cùng khó khăn, cho nên yêu cầu đạo diễn tự mình khảo hạch.
Nhân vật bị bệnh tâm thần Tư Ngữ từng diễn qua trước lúc xuyên sách, nàng đối với kỹ thuật diễn của mình vẫn là có tin tưởng.
Sau khi sang thu, ban ngày cũng ngắn hơn.
Cả ngày Tư Ngữ đều nằm liệt trên sô pha, xem kịch bản đến mức đầu váng mắt hoa, lúc đang duỗi người, nghe thấy Triệu a di hỏi: “Lục tiểu thư có về nhà ăn cơm chiều không?”
Bả vai Tư Ngữ mới vừa thả lỏng đột nhiên cứng đờ, khô khốc nói: “Không biết.”
“Cô hỏi cô ấy một chút xem?”
“Không hỏi.” Tư Ngữ chột dạ nói: “Cô ấy hẳn là không trở về ăn, không cần phải xen vào việc của cô ấy.”
Nàng ước gì Lục Tịch không trở về, miễn cho lúc gặp mặt lại xấu hổ.
Triệu a di nghe thấy giọng nói của nàng có chút mất tự nhiên, thần sắc cũng không đúng, hỏi: “Các cô lại cãi nhau?”
“.... Không có a.” Tư Ngữ cười gượng hai tiếng, nói: “Cô ấy rất bận, gần đây thường xuyên phải tăng ca.”
Triệu a di không có nghi ngờ gì, nghĩ nghĩ, nói: “Hay là tôi làm đồ ăn rồi cô đưa đến công ty cho cô ấy?”
“Vì sao tôi phải đưa đến công ty cho cô ấy?”
“Không phải là vì vợ vợ son sao, phải quan tâm đến đối phương nhiều hơn một chút thì mới có thể xúc tiến tình cảm.” Triệu a di mặt mày hớn hở mà nói: “Tôi nhìn ra được, Lục tiểu thư đã động tâm với cô, cô đi đưa cơm cho cô ấy, cô ấy khẳng định sẽ rất vui vẻ, nói không chừng cơm cũng sẽ ăn nhiều hơn một chén a.”
Triệu a di là từ chuyện lần trước Lục Tịch giúp nàng uống thuốc giải rượu mà đưa ra kết luận Lục Tịch thích nàng.
Tư Ngữ không cho là đúng.
Nào có người nào đút thuốc cho người mình thích cường bạo như vậy, còn không kém trả thù nhiều lắm. Nói không chừng Lục Tịch chính là đang trả thù nàng vì nàng trong điện thoại nguyền rủa cô kiếp này không thể làm được.
Rõ ràng chính là một cốt truyện rất ngược, Tư Ngữ không hiểu được vì sao Triệu a di lại có thể nhìn ra rất ngọt.
Nhưng mà đề nghị đi đưa cơm này tựa hồ cũng không tồi.
Tư Ngữ đột nhiên nhớ ra, sau khi nữ chính cùng Lục Tịch xác định quan hệ thì tự học nấu ăn, mỗi lần không đi đóng phim liền sẽ làm cho Lục Tịch các loại món ăn tình yêu, còn tự mình đưa đến công ty Lục Tịch, người đọc ngao ngao kêu ngọt.
Nếu là ngày thường, Tư Ngữ có khả năng sẽ tung tăng mà đi, nhưng mà giờ tiết tháo của nàng đã vỡ vụn hết, sợ nhìn thấy Lục Tịch lại phải vỡ thêm một lần nữa, cho nên phải chậm rãi suy nghĩ.
Lục Tịch hoàn toàn không biết Tư Ngữ đã đi rồi, lúc trở về chỉ nhìn thấy mỗi Lục lão phu nhân.
“Kiều Kiều nói phải đi về nhà xem kịch bản. Bà cho rằng con cũng giống như con bé, nên không có làm cơm cho con.” Lục lão phu nhân nhìn chằm chằm vào mặt cô thật lâu, gọi bảo mẫu tới, nói: “Đi mang canh gà giữa trưa chưa uống xong lên đây, miễn cho phải bị lãng phí.”
Bảo mẫu: “Vâng.”
Vài phút sau, Lục Tịch nhìn chén canh gà cơ hồ bị cẩu kỷ tử cùng táo đỏ bao phủ trước mắt, trầm mặc.
Có loại cảm giác bê đá đập chân chính mình.
“Kiều Kiều nói con bé muốn khống chế thể trọng nên chỉ uống vào một chút, phần còn lại để cho con.” Lục lão phu nhân chỉ vào quầng thâm mắt rõ ràng dưới mắt cô, nói: “Bà thấy con cũng rất mệt mỏi, phải bồi bổ nhiều hơn.”
“....”
Trong nhà không có ai, Lục Tịch sợ Lục lão phu nhân cô độc, buổi tối ở lại với bà.
Đêm dài, khi một mình nằm ở trên giường lớn quen thuộc của mình, Lục Tịch lại có thể có chút không thích ứng được.
Không biết có phải do tối hôm qua ngủ đến quá câu nệ hay không, hiện tại đột nhiên cảm thấy cái giường này có chút lớn.
Bên cạnh có thêm một cái gối đầu của Tư Ngữ.
Vì để Lục lão phu nhân không khả nghi, mỗi lần sau khi Tư Ngữ tỉnh ngủ, đều sẽ dọn gối đầu cùng chăn từ sô pha lên trên giường.
Hôm nay vị trí của gối đầu không khác gì ngày thường, thứ bất đồng chính là mùi hương.
Mùi hương của người kia phân không rõ là dầu gội hay là nước hoa, tế tế mật mật mà tỏa ra từ gối đầu bên cạnh, càng ngửi càng thanh tỉnh.
Buổi tối bị buộc ăn nhiều cẩu kỷ tử như vậy, Lục Tịch cảm thấy có chút bốc hỏa, trong người có một cỗ khô nóng, khiến cô lăn qua lộn lại không sao ngủ được.
Cô không thể không đem cái gối đầu kia thu vào trong ngăn tủ, xuống lầu uống một ly nước lạnh, lúc trở về phòng, cỗ mùi hương nhiễu loạn lòng người kia đã tan hết, cô mới một lần nữa nằm lên trên giường.
“Lục tổng, ngài lại không nghỉ ngơi tốt?” Trần Nghiên ôm xấp văn kiện cần ký tên đi vào văn phòng, liếc mắt một cái liền nhìn thấy quầng thâm dưới đôi mắt Lục Tịch, hỏi.
Lục Tịch “Ừ” một tiếng, khẽ thở dài: “Làm một ly cà phê giúp tôi, không cho đường.”
Trần Nghiên rất mau cầm ly cà phê nóng hổi trở lại, nhìn cô uống hết mà mày đẹp cũng không nhăn lấy một cái, quan tâm hỏi: “Tôi thấy trạng thái của ngài hai ngày nay cũng không phải rất tốt, có phải có chuyện gì phiền lòng hay không?”
Bị một cái gối đầu làm cho cả đêm ngủ không ngon giấc, tính là chuyện phiền lòng sao?
Lục Tịch vặn nắp bút ra, thong thả ung dung ký tên trên hợp đồng, không muốn nói tỉ mỉ: “Không có gì.”
Trần Nghiên cũng không có hỏi nhiều, cầm lấy ly cà phê chuẩn bị đi ra ngoài rửa, bỗng dưng nghe thấy tiếng đập cửa dồn dập.
Thư ký Lưu Mỹ Mỹ vô cùng lo lắng đẩy cửa tiến vào, nói: “Lục tổng, bảo an nói, Lục Vi tiểu thư cùng một nghệ sĩ mới ký hợp đồng là Tư Ngữ ở dưới bãi đỗ xe có tranh cãi!”
.....
Bãi đỗ xe ngầm Quang Ảnh.
Hôm nay Tư Ngữ đến công ty là muốn ký hợp đồng "Sủng Phi 2", xe mới vừa tiến vào bãi đỗ xe ngầm, Lục Vi liền phóng chiếc siêu xe kia của cô chạy tới.
Tư Ngữ không biết cô muốn đoạt chỗ đỗ xe với mình, không dừng xe lại, hai chiếc xe sát nhau cọ vào, phát ra một tiếng bén nhọn “Két”, trên thân xe mỗi người đều có một vết xước thật dài.
Thấy chiếc siêu xe xa hoa trăm vạn của mình bị va chạm, Lục Vi lập tức nổi giận, xuống xe liền bắt đầu mắng: “Chị không có mắt à?!”
Từ thể chất dễ mời gọi lời công kích, ở dưới sự nhắc nhở của người đại diện Chu Kỳ, Tư Ngữ mỗi ngày đi ra ngoài đều lái chiếc xe con bình thường hơn mười vạn. Xe mua không bao lâu đã bị xước, Tư Ngữ cũng rất tức giận, khắc chế nói: “Nơi này mỗi góc đều có máy quay, là tôi đi vào trước, cô tới đâm tôi, rốt cuộc là ai không có mắt?”
Lục Vi không cảm thấy mình đã làm sai chút nào, chỉ vào chiếc xe màu đen phổ thông của nàng nói: “Chỗ này là chỗ đỗ xe chuyên dụng của tôi, ai cho phép chị đỗ xe ở chỗ này?”
“Chỗ đỗ xe chuyên dụng?” Tư Ngữ cười lạnh một tiếng, nói: “Viết tên cô sao?”
Lục Vi nhìn nhìn trên mặt đất xi măng không có một chữ gì, nghẹn một chút, ngẩng cổ nói: “Đây là chỗ dừng xe chuyên dụng tôi đã xin chị tôi, toàn bộ người trong công ty đều biết đây là chỗ đỗ xe của tôi!”
Trợ lý Tiểu Mẫn không biết giữa hai người này có mâu thuẫn gì, sợ xảy ra xung đột, nhanh chóng chạy tới giải vây: “Tư tiểu thư, chỗ đỗ xe này vẫn luôn là của Vi Vi, bên cạnh còn có các chỗ đỗ xe khác, hay là cô di chuyển qua một chút? Nếu cô cảm thấy phiền phức thì tôi giúp cô lái xe ra chỗ khác cũng được.”
“Vì sao không phải là cô ấy lái xe ra chỗ khác?” Tư Ngữ nhìn Lục Vi ngang ngược vô lý, không nóng không lạnh mà nói: “Từ hôm nay trở đi, vị trí này thuộc về tôi.”
“Dựa vào cái gì mà thuộc về chị?! Chị cho rằng chị là....”
Từ “Ai” còn chưa nói ra, Lục Vi đột nhiên nghĩ đến Tư Ngữ là một trong ba cổ đông có quyền được lên tiếng thứ nhất của Quang Ảnh, nghẹn họng đến mức đỏ mặt tía tai, oán hận cắn răng, nói: “Quả nhiên là chị! Chị là đồ đàn bà ác độc, tôi muốn đánh chị!”
Tư Ngữ: “???”
Tư Ngữ còn chưa hiểu cô có ý tứ gì, Lục Vi đột nhiên đã bạo phát, nhảy tới gần muốn đánh nhau với nàng.
Trợ lý tay mắt lanh lẹ ôm lấy người.
“Tiểu Mẫn em đừng ngăn chị, hôm nay chị phải xé rách cái gương mặt này!” Lục Vi giống như là con gà mái tạc mao*, giương nanh múa vuốt, hùng hổ.
(*) Tạc mao: Là chỉ người thường nổi khùng, giãy nảy lên nếu như bị chọc vào.
Trợ lý Tiểu Mẫn phải sử dụng cả tay lẫn chân thì mới có thể ngăn cản được bước chân của cô, nôn nóng nói: “Nơi này là Quang Ảnh, Vi Vi chị không cần phải xúc động đi làm việc ngốc! Tư tiểu thư cô đi mau đi!”
“Quang Ảnh thì đã làm sao? Đây là công ty nhà chị mở! Hơn nữa lại không có paparazzi, chị sợ cái gì!” Lục Vi nhìn về phía người phụ nữ đối diện lười biếng ôm cánh tay phảng phất như là đang tản bộ, há mồm khoe ra hàm răng sắc nhọn trắng tinh, hung ác nói: “Chị đừng đi, có bản lĩnh thì tới khi dễ tôi này, khi dễ Dư Phỉ thì tính là bản lĩnh cái gì!”
Tư Ngữ không nghĩ ra lúc nào thì mình khi dễ Lương Dư Phỉ, nàng lười cãi cọ cùng với công chúa Lục Vi hay làm khó dễ này, lập tức đi đến thang máy.
“Đinh ——”
Đúng lúc đó