“Tôi thích em.”
Ba chữ này lần đầu tiên xuất hiện ở trong từ điển nhân sinh của Lục Tịch, thật xa lạ, còn có một loại cảm giác mở mang thì ra là thế.
Vì sao lúc không thấy được Tư Ngữ cô sẽ nhớ đến, Tư Ngữ không để ý tới cô, cô sẽ bực bội khó chịu, nhìn thấy Tư Ngữ cùng Lâm Diệc Ngôn quay phim thân thiết cô sẽ tức giận, nhìn thấy Tư Ngữ cùng Lâm Diệc Ngôn uống chén rượu giao bôi cô sẽ phát ghen... Tất cả những điều này trong vòng một đêm cô đã suy nghĩ cẩn thận.
Không phải bởi vì áp lực công việc lớn nên cô mới miên man suy nghĩ, cũng không phải bởi vì Tư Ngữ bỏ bùa yêu gì đó cho cô, càng không phải bởi vì tâm lý cô có vấn đề. Là bởi vì thích.
Cô muốn nhìn thấy người phụ nữ này bất kể lúc nào bất kể ở đâu, muốn nghe thấy tiếng ríu rít của người phụ nữ này ở bên tai, muốn nhìn dáng vẻ kệch cỡm lại vụng về của nàng khi câu dẫn mình. Muốn ngắm nhìn khuôn mặt linh động cùng nụ cười rạng rỡ của nàng.
Cô muốn hôn nàng, thậm chí muốn phát sinh quan hệ thân mật hơn với nàng.
Lục Tịch từ rất sớm trước kia đã nhận ra tình cảm của mình đối với Tư Ngữ có thay đổi khác lạ, cô càng ngày càng để ý người phụ nữ này, càng ngày càng muốn có mặt trong cuộc sống của người phụ nữ này, chỉ là cô không muốn thừa nhận đây là thích.
Cô hết lần này đến lần khác viện cớ “Giữa chúng ta chỉ là hợp đồng hôn nhân, không có tình cảm”, ý đồ làm cho mình thoát ra khỏi khốn cảnh. Nhưng càng là như vậy tình thế càng không xong.
Người phụ nữ này giống như độc dược ăn mòn cô, làm cô ăn cơm không ngon, ngủ cũng không yên. Không có người kia, cô cảm giác công việc và cuộc sống không còn thú vị.
Lâm Diệc Ngôn xuất hiện giống như là một con dao phẫu thuật sắc bén, bổ ra bí mật mà cô che giấu ở tận đáy lòng.
Uống cạn một bình rượu, cô hoàn toàn say, cũng rốt cuộc nhìn nhận rõ một ít chuyện.
Hợp đồng hôn nhân cái gì, tình địch cái gì, tất cả đều ném sang một bên, cô chỉ muốn nói rõ ràng cho nàng biết suy nghĩ chân thật trong lòng mình.
Trước kia thường xuyên nghe thấy Tư Ngữ treo từ “Yêu” ở bên miệng, Lục Tịch cho rằng chuyện thổ lộ với người mình thích rất dễ dàng, đến phiên chính mình, mới biết được hóa ra chuyện này so với chuyện thương lượng hạng mục trăm triệu còn khó khăn hơn.
Đặc biệt là lúc đôi mắt hạnh xinh đẹp của Tư Ngữ chăm chú nhìn cô, hô hấp của cô bắt đầu dồn dập, tim đập nhanh hơn, lòng bàn tay đổ mồ hôi.
Từ trước đến nay cô không nghĩ tới mình sẽ vì một chuyện thổ lộ như thế này mà hoảng loạn, thanh âm cũng run run: “Tôi biết chuyện này có chút đột ngột, nhưng.... Tôi thật sự không muốn tiếp tục lừa gạt bản thân.”
“....”
“Tôi không có tật xấu uống nhiều quá rồi làm xằng làm bậy, hôn em, chỉ là bởi vì tôi không kìm nén được.”
“....”
“Tôi sẽ không trốn tránh trách nhiệm, đã hôn thì nhất định sẽ phụ trách.”
“....”
“Em không cần hiểu lầm, tôi không phải bởi vì hôn em xong mới nói thích, mà là trước khi hôn đã thích em.”
“....”
Mấy câu nói đó tiêu hết sạch tất cả dũng khí của Lục Tịch, cô thổ lộ xong rồi, phát hiện đối phương không có tỏ vẻ gì, mới chậm nửa nhịp phản ứng lại là mình còn đang che miệng Tư Ngữ.
“Xin lỗi.” Lục Tịch vội buông tay ra.
Tư Ngữ ngây ra như phỗng.
Thật ra Lục Tịch che cũng không kín lắm, Tư Ngữ lại như là bị thứ gì đó trói lại đầu lưỡi.
Nàng cho rằng Lục Tịch muốn dùng một câu “Thật xin lỗi”, nhẹ nhàng bâng quơ mà che dấu cái hôn tối hôm qua kia đi, nhưng nàng không ngờ rằng thứ mà nàng chờ đợi trong cơn thịnh nộ hóa ra lại là một lời tỏ tình thâm tình chân thành.
Đôi mắt Lục Tịch lúc này thâm trầm như biển, bóng dáng nho nhỏ của nàng chìm ở trong đó.
“Em có thể nói chuyện.”
Thanh âm của người nọ ôn nhu đến quá phận bất đồng với dĩ vãng kéo nàng ra khỏi những dòng suy nghĩ.
Tư Ngữ nhìn không chớp mắt vào người phụ nữ trước mặt, không chỉ có thanh âm ôn nhu, mà cả ánh mắt cũng ôn nhu đến kỳ cục, thật lâu sau mới một lần nữa tìm lại thanh âm: “Chị.... Chị thật sự là Lục Tịch?”
“.... Nếu không thì sao?”
Tư Ngữ muốn cẩn thận kiểm tra gương mặt này xem đây có phải là Lục Tịch không, bàn tay vừa đưa ra ngoài, lại bắt gặp ánh mắt Lục Tịch dịu dàng như có thể khiến người ta chết chìm trong đó, hơi chần chờ.
Nàng hung hăng dụi dụi đôi mắt, dụi đến mức đau, lại nhìn người trước mắt, vẫn cảm thấy khó có thể tin: “Vì sao?”
Chuyện thổ lộ này là lần đầu tiên Lục Tịch làm, trên mặt hoàn toàn đã không còn sự lạnh lùng bình tĩnh như thường ngày, thay vào đó là hơi hơi ửng hồng, cô tận lực ổn định giọng nói của mình, nói: “Tôi cũng không nói rõ được là vì sao. Trước kia khuyết điểm của em có rất nhiều, thật sự rất đáng ghét. Sau đó em lại chậm rãi thay đổi, thật ra lúc mới đầu cũng vẫn có chút phiền. Sau đó nữa thì.... Tôi phát hiện ra em có đôi khi còn rất đáng yêu. Tôi cũng không biết là từ khi nào mà thấy em như vậy, có thể là từ khi có giấc mơ kia, cũng có thể là sớm hơn.”
“Tối hôm Lễ Tình Nhân, là bởi vì tôi muốn gặp em, cho nên mới mang quà theo đi tìm em, không có liên quan tới bà nội một chút nào. Bao gồm cả hôm giao thừa, cũng là vì vội vã muốn gặp em, muốn ở cùng em thêm hai giờ nữa, tôi mới tự mình lái xe đi đến phim trường đón em.”
“Em có nhớ lần đó em mặc đồ ngủ đi chân trần đóng phim không? Tôi sợ em bị lạnh cóng đến hỏng, nên mới quên đi tị hiềm lúc trước lên xe bảo mẫu tìm em, cũng không có liên quan gì đến bà nội.”
“Rất nhiều lần tôi lấy bà nội ra làm lá chắn, bởi vì chỉ có như vậy mới có thể danh chính ngôn thuận đi tìm em.”
Lục Tịch không có thêm thắt gì, chỉ muốn thật lòng nói hết toàn bộ những điều muốn nói ở trong lòng cho đối phương.
Tư Ngữ nghe thấy mà trợn mắt há hốc mồm.
Nàng chỉ hỏi một câu “Vì sao”, Lục Tịch lại nói ra rất nhiều chuyện như vậy.
Trật tự rõ ràng, mồm miệng rõ ràng, lại không mất vẻ thâm tình.
Tư Ngữ nghe hiểu, chỉ là nội tâm quá mức chấn động, trong chốc lát không biết nên đáp lại như thế nào.
Nàng vẫn luôn cho rằng Lục Tịch với nàng chỉ là gặp dịp thì chơi, để bà nội xem, hóa ra từ rất sớm trước kia, Lục Tịch đã thích nàng sao?
Vì sao bây giờ mới thổ lộ?
Nàng trăm phương nghìn kế muốn công lược tòa băng sơn Lục Tịch này, Lục Tịch trước sau đều thờ ơ. Nàng nản lòng thoái chí từ bỏ, Lục Tịch lại cố tình động tâm.
Nỗ lực giãy giụa không có kết quả, ngược lại không nỗ lực gì thì lại câu được cá, vậy cũng được sao?
Sớm biết rằng sẽ như thế này, nàng lúc trước hà tất gì phải hèn mọn như vậy?
Rốt cuộc là hệ thống chơi nàng, hay là Lục Tịch chơi nàng?
Tư Ngữ một câu cũng nói không nên lời, trong đầu tất cả đều là dấu chấm hỏi.
Lục Tịch thấy vẻ mặt nàng muôn màu muôn vẻ, có chút bối rối hỏi: “Em....”
“Tư tiểu thư, cô cũng dậy rồi sao?”
Lục Tịch mới vừa nói được một chữ, đã bị Triệu a di lên lầu lấy đồ cắt ngang.
Trên mặt hai người đang đứng đối mặt với nhau đồng thời cứng đờ.
Triệu a di không có nghe thấy cuộc đối thoại của các nàng, lập tức đi tới, thấy quần áo các nàng đều nhăn dúm dó, nghiễm nhiên là bộ dáng mới vừa tỉnh dậy, nói: “Dậy rồi thì đi rửa mặt rồi xuống ăn bữa sáng đi, cháo tôi đã nấu xong. Lục tiểu thư, tôi đã pha một cốc nước mật ong cho cô rồi đó, lát nữa cô nhớ uống.”
Lục Tịch gật gật đầu. Thật ra giờ phút này cô muốn nghe xem suy nghĩ của Tư Ngữ, nhưng bất đắc dĩ đúng lúc này Triệu a di lại xuất hiện.
Chủ đề không có cách nào tiếp tục.
Trong lòng Lục Tịch xẹt qua một tia tiếc nuối, nhìn nhìn bóng dáng bận rộn của Triệu a di, ánh mắt lại quay về trên khuôn mặt ngơ ngẩn của Tư Ngữ, hạ giọng nói: “Đi rửa mặt đi.”
Thanh âm êm tai ôn nhu của người nọ như thể mang theo ma lực, Tư Ngữ tựa như là người gỗ mất đi khả năng suy nghĩ, ngoan ngoãn mà đi vào trong toilet.
Vì chờ Lục Tịch cho một lời giải thích, nàng cả đêm không ngủ, đầu óc vốn là không đủ tỉnh táo, cộng thêm chuyện Lục Tịch vừa rồi bất ngờ tỏ tình càng khiến cho nàng choáng váng hơn.
Tiếng ồn của bàn chải đánh răng điện làm đầu óc nàng toàn tiếng vang ong ong, nàng vừa đánh răng vừa nhịn không được nhớ lại những lời cuối cùng Lục Tịch nói.
Tối hôm Lễ Tình Nhân, lúc Lục Tịch ngăn nàng lại nói “Không cho phép đi”, Tư Ngữ rõ ràng cảm giác được Lục Tịch đang tức giận, Lục Tịch lại lừa gạt lấy lí do nàng ra ngoài để nhắc nhở nàng đi thay quần áo. Hiện tại nghĩ lại, nàng lúc ấy là muốn thay quần áo để đi tìm Lâm Diệc Ngôn, Lục Tịch ngăn nàng lại không muốn cho nàng đi, là bởi vì ghen?
Hôm giao thừa đoàn phim cho nghỉ, nàng về Lục gia ăn tết, bởi vì buổi tối tìm không thấy chăn, Lục Tịch bảo nàng ngủ chung giường. Các nàng đắp cùng một cái