Trong ấn tượng của Tư Ngữ, Lục Tịch có Weibo, chỉ là tài khoản Weibo kia sau khi đăng ký xong thì không có dùng nữa, nàng cho rằng loại người nhạt nhẽo không thú vị giống như Lục Tịch sẽ không quan tâm đến bát quái, lúc nghe thấy cô nói ra chuyện giữa Lương Dư Phỉ cùng Lâm Diệc Ngôn còn có một chút kinh ngạc, một câu sau trực tiếp làm cho nàng mở rộng tầm mắt.
Con mẹ nó còn cùng nhau thất tình....
Nhìn Lục Tịch đưa ly rượu vang đỏ qua, tâm trạng Tư Ngữ một lời khó nói hết.
Nhìn từ vẻ mặt nghiêm túc của đối phương, dụng ý của ly rượu này chắc chắn không phải là vì chúc mừng. Cho nên, Lục Tịch nghĩ trong lòng nàng khó chịu khi biết chuyện Lương Dư Phỉ cùng Lâm Diệc Ngôn công khai quan hệ, nên mới muốn tìm nàng uống một ly?
“....”
Thật ra đối với chuyện Lâm Lương hai người ở bên nhau, Tư Ngữ ngoại trừ kinh ngạc cùng thay Lâm Diệc Ngôn cảm thấy thổn thức, thì không có bất kỳ cảm giác gì nữa. Chỉ là lúc sáng nàng vừa mới thừa nhận mình thích Lâm Diệc Ngôn, giờ nghe thấy “Tin dữ” như vậy, không tỏ ra hơi thương tâm hình như không thích hợp lắm.
Tư Ngữ khẽ cắn môi, duỗi tay đón lấy ly rượu, không thể tránh khỏi mà đụng vào ngón tay Lục Tịch, nàng lại giống như là bị phỏng, suýt chút nữa ném ly rượu ra ngoài.
Đôi mắt sâu thẳm của Lục Tịch chăm chú nhìn nàng không chớp mắt.
Tư Ngữ nhanh chóng giấu đi tia cảm xúc hoảng loạn hiện lên đáy mắt, ở dưới ánh mắt phức tạp khó phân biệt của cô, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch ly rượu vang đỏ kia.
Nhìn thấy nàng uống cạn ly rượu kia giống như là đang phát tiết, đáy lòng Lục Tịch tối sầm lại, nghĩ: Người mình thích lại ở bên người khác, cô ấy nhất định rất khổ sở đi.
Nếu không thì sao lại uống nhanh như vậy.
Lục Tịch nâng ly rượu vang đỏ khác lên nhấp một ngụm, xuyên qua ly thủy tinh nhìn về phía người phụ nữ đối diện, thấy Tư Ngữ uống rượu xong lại bắt đầu ăn ngấu nghiến, nhíu nhíu mày.
Cô muốn đi an ủi một chút, nhưng mà không biết nên an ủi như thế nào.
Nhớ tới lúc ở trong văn phòng Trần Nghiên nói những lời này: “Hiện tại Tư tiểu thư nhất định rất khổ sở, nếu ngài thật sự quan tâm đến cô ấy, thì nên cho cô ấy cảm nhận sự ấm áp nhiều hơn, nói không chừng cô ấy sẽ hồi tâm chuyển ý.”
Cô hiểu ý nghĩa của từ ấm áp, chỉ là từ nãy tới giờ, Tư Ngữ còn không có liếc mắt nhìn cô lấy một lần, điều này làm cho Lục Tịch cảm thấy rất bối rối.
Cô cứ như vậy yên lặng nhìn Tư Ngữ nhanh chóng ăn xong bát cơm, nhìn Tư Ngữ cầm tờ giấy lau lau miệng lung tung, lúc đứng dậy định rời đi, cô nhịn không được nói: “Tôi có chuyện muốn hỏi.”
Sống lưng Tư Ngữ hơi cứng đờ, dừng lại.
Lục Tịch đặt ly rượu chưa uống hết xuống, cũng đứng dậy, nhìn sườn mặt tinh tế của nàng, ủ rũ, trầm thấp hỏi: “Vì sao không thích tôi?”
“....”
“Tôi có chỗ nào khiến em không hài lòng sao?”
Tư Ngữ kinh ngạc liếc mắt nhìn Lục Tịch một cái, đụng phải đôi mắt sâu thẳm hơn so với ngày thường, vội dời tầm mắt, nhún nhún vai ra vẻ thoải mái mà nói: “Vẫn luôn cho là không, chỉ là tôi cũng biết mệt, nhiệt tình đã không còn, tự nhiên cũng sẽ không thích nữa.”
Môi Lục Tịch khẽ giật giật.
Tư Ngữ sợ cô lại hỏi đến vấn đề đáng sợ gì đó, nói xong lập tức chạy lên lầu.
Lục Tịch nhìn bóng dáng hốt hoảng của nàng, mím môi.
Ban ngày ngủ quá nhiều, buổi tối Tư Ngữ mất ngủ.
Dáng vẻ ảm đạm buồn bã của Lục Tịch ở trong đầu nàng rất lâu, những câu hỏi đó vờn quanh bên tai nàng 360 độ.
Vì sao Lục Tịch lại hỏi như vậy, là bởi vì không cam lòng bị cự tuyệt sao?
Càng nghĩ tâm càng loạn, chỉ có thể tìm một chuyện khác để phân tán lực chú ý.
Đột nhiên nghĩ đến giấc mơ kỳ lạ kia, trong mơ nàng nằm ở trên giường bệnh, bên cạnh có rất nhiều thiết bị, nàng không thể cử động được, nhưng mà ở trên các thiết bị vẫn còn hiển thị dấu hiệu của sự sống, giống như là người thực vật.
Nhưng mà nàng nhớ rõ ràng Tiểu B đã từng nói nàng ở thế giới thực đã chết, giấc mơ này là ám chỉ điều gì?
Tư Ngữ vội hỏi Tiểu B.
Tiểu B nói: “Quả thật là ngài đã chết, thi thể của ngài vẫn còn nằm ở trên đường. Thời gian trong sách khác với khái niệm ban đầu của ngài về thời gian thế giới, có thể hiểu là, trong lúc ngài đang làm nhiệm vụ, thời gian của thế giới kia bị đóng băng. Chỉ cần ngài hoàn thành nhiệm vụ là có thể trở về thế giới ban đầu, chết rồi lại sống lại. Còn vì sao lại có giấc mơ kia, có thể là bởi vì mong muốn trở về của ngài còn tương đối mãnh liệt.”
Trở về sao?
Muốn đi về thì phải công lược Lục Tịch, làm cho Lục Tịch yêu mình.
Không quay về, ở chỗ này nàng chỉ có hai bàn tay trắng.
Tư Ngữ cứ như vậy ở trong cảm xúc mâu thuẫn khó khăn chịu đựng một đêm.
Phòng bên cạnh.
Lục Tịch mang chai rượu vang đỏ đang uống dở lên, tự rót tự uống một mình với bóng đêm đen kịt.
Hôm sau.
Sau khi tắm rửa sạch mùi rượu toàn thân, Lục Tịch lái xe đi đến công ty.
Trần Nghiên tiến vào liền nhìn thấy Lục Tịch tâm sự nặng nề ngồi ở trên ghế phát ngốc, đặt cốc cà phê xuống, cẩn thận nói: “Lục tổng, gần đây công việc ở công ty không phải là rất nhiều, ngài có muốn nghỉ ngơi thư giãn vài ngày không?”
Lục Tịch biết trạng thái của mình trong hai ngày nay không được tốt lắm, chỉ là nghỉ thì không thể giải quyết được bất cứ vấn đề gì.
Cô không nói gì nhấp một ngụm cà phê, đắng đến mức phải nhíu mày.
Trần Nghiên thấy thế, vội nói: “Thật xin lỗi, tôi quên chưa cho đường. Để tôi đi pha một cốc khác cho ngài.”
Cà phê tuy đắng, nhưng mà lại nâng cao tinh thần. Lục Tịch xua xua tay ý bảo không cần phiền phức như vậy, chỉ vào ghế sô pha bên cạnh, nói: “Ngồi xuống đi, tôi muốn nói chuyện với cô.”
Trần Nghiên ngoan ngoãn ngồi xuống.
Lục Tịch nhìn cốc cà phê đen trước mắt phát ngốc một lát, mới từ từ mở miệng: “Tư Ngữ là con gái của Tư tổng.”
Trần Nghiên cho là cô muốn nói chuyện công việc với mình, không nghĩ tới là nói đến Tư Ngữ, ngẩn người, nói: “Cái này tôi đã biết.”
Cuối năm lúc cổ đông của công ty chia cổ tức, Trần Nghiên nhìn thấy trên danh sách báo cáo tài chính của các cổ đông có tên Tư Ngữ, tưởng là trùng tên trùng họ, sau khi đối chiếu những thông tin khác mới biết được là cùng một người.
Lục Tịch liếc mắt một cái nhìn vị trợ lý gặp biến bất kinh này, dừng một chút, lại nói: “Ba năm trước đây, vợ chồng Tư tổng ngoài ý muốn qua đời, 15% cổ phần kia của Tư tổng rơi xuống con gái của ông —— cũng chính là trong tay Tư Ngữ. Lục đổng muốn nhận mua 15% cổ phần kia, Tư Ngữ không đồng ý, còn đưa ra một yêu cầu, muốn kết hôn cùng tôi.”
Hôn nhân thương mại trong giới hào môn rất thường thấy.
Khi biết được Tư Ngữ chính là một trong ba cổ đông lớn nhất của công ty, hơn nữa còn biết Tư Ngữ là vợ của Lục Tịch, Trần Nghiên liền đoán được ra các cô có thể là liên hôn. Trên mặt cô vẫn như cũ không có một tia gợn sóng, an tĩnh làm một người lắng nghe.
Sau đó, Lục Tịch trật tự rõ ràng, không nhanh không chậm mà kể cho cô nghe một câu chuyện xưa hoàn chỉnh.
Nói tóm lại là, trước kia Tư Ngữ có một đống thói hư tật xấu, là người vừa khó chịu vừa phiền phức, mỗi một giây Lục Tịch đều muốn ly hôn với nàng. Nhưng đột nhiên lại có một ngày Tư Ngữ thay đổi, những cái thói hư tật xấu đó tất cả đều biến mất, càng ngày càng tốt lên, Lục Tịch bất tri bất giác bị nàng hấp dẫn. Trước kia Tư Ngữ yêu Lục Tịch yêu đến muốn chết, chờ đến lúc Lục Tịch phát hiện ra mình thích nàng, Tư Ngữ lại không thích nữa.
Trần Nghiên sau khi nghe xong cảm thán không thôi: Đây thật là một câu chuyện xưa ngược luyến tình thâm!
Nhìn BOSS luôn luôn thanh lãnh nghiêm túc lại lộ ra dáng vẻ buồn bực không vui, Trần Nghiên có một loại cảm giác không quen biết Lục Tịch.
Mặc kệ ở trên thương trường sát phạt quyết đoán như thế nào, một khi đụng tới vấn đề tình cảm, người có cường đại hơn nữa cũng sẽ trở nên mềm yếu.
Suy cho cùng thì Lục Tịch vẫn là một người phụ nữ, phụ nữ thì luôn thiên về cảm tính hơn trong chuyện tình cảm.
Những lời Lục Tịch vừa mới nói còn nhiều hơn những gì cô đã nói trong năm qua cộng lại. Trần Nghiên ngoại trừ cảm khái cùng sốc, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì. Chuyện công việc cô còn có thể chia sẻ giúp Lục Tịch, nhưng chuyện tình cảm cô thật sự không tiện nhúng tay.
Hơn nữa tình cảm giữa Lục Tịch và Tư Ngữ nghe có vẻ thật sự phức tạp, cô không hiểu biết rõ ràng tình hình, muốn giúp cũng là hữu tâm vô lực.
Có điều nhìn biểu tình của Lục Tịch, tựa hồ cũng không cần cô giúp, chỉ là coi cô thành một cái hốc cây có thể nói hết mọi chuyện.
Lục Tịch chưa bao giờ ở trong thời gian làm việc nói chuyện không liên quan, hôm nay cô lại phá vỡ quy tắc của chính mình. Trong lòng cô có rất nhiều tâm sự mà không biết nên tìm ai để nói, mà Trần Nghiên là một đối tượng rất tốt để tâm sự, cô không nhịn được, chuyện nên nói hay không nên nói tất cả đều nói hết ra ngoài.
Sau khi nói xong tâm tình cũng không có tốt hơn, bởi vì vấn